Không Phụ Tuổi Thanh Xuân

Chương 2

Kỳ thi vào cấp ba năm 2004 đó, cô từng mơ thấy rất nhiều lần.

Bởi vì trong môn thi cuối cùng là môn tiếng Anh, cô đã phải gắng gượng đi thi khi đang bị ốm. Vừa làm bài xong, cô đã được mẹ là Trần Như, người vốn đang đợi sẵn bên ngoài phòng thi, vội vã đưa đến bệnh viện.

Lúc đó, nhiệt độ cơ thể cô đã gần 40 độ C.

Có thể tưởng tượng được rằng, bài thi môn tiếng Anh hôm đó cô hiển nhiên làm không tốt. Tổng điểm môn này là 150, bình thường Văn Anh luôn đạt trên 130 điểm. Thế mà kỳ thi năm ấy, cô chỉ được có 91 điểm.

Điều đó khiến cô không đủ điểm vào trường cấp ba mà mình mơ ước. Tuy sau cùng vẫn được nhận vào, nhưng hoàn toàn là nhờ ba cô là Văn Đông Vinh chạy vạy nhờ vả khắp nơi mới có được một suất.

Kết quả thất bại trong kỳ thi vào cấp ba không chỉ khiến Văn Anh phải trải qua một kỳ nghỉ hè u ám mà còn khiến ba năm học tiếp theo trở nên vô cùng nặng nề.

Chỉ cần cô hơi lơ là một chút, mẹ cô sẽ lại đem chuyện cô chỉ được 91 điểm môn tiếng Anh ra nhắc lại, trách mắng rằng Văn Anh chỉ biết gây thất vọng vào những thời điểm quan trọng.

Văn Anh thời thiếu niên đâu thể tự tin và mạnh mẽ như Văn Anh năm 31 tuổi. Dưới sự nghiêm khắc đến áp lực của mẹ, cô cảm thấy mình luôn kém cỏi, mờ nhạt.

Bị chỉ trích nhiều đến mức, chính bản thân Văn Anh cũng bắt đầu tin rằng 91 điểm tiếng Anh là một sai lầm lớn, một vết nhơ trong cuộc đời mình.

Thậm chí đến tận khi tốt nghiệp đại học, thỉnh thoảng cô vẫn mơ thấy mình ngồi trong phòng thi cấp ba, cầm đề tiếng Anh mà đầu óc trống rỗng. Tỉnh dậy thì mồ hôi lạnh ướt tay chân.

Nhưng kể từ sau khi cô quyết định không thi công chức mà một mình đến Thượng Hải lập nghiệp, những giấc mơ như vậy gần như không còn xuất hiện nữa.

Vậy tại sao bây giờ lại mơ thấy lần nữa?

Văn Anh đưa mắt nhìn xung quanh. Tất cả những gương mặt xung quanh cô đều non nớt, ai nấy đang tranh thủ thời gian xem đề thi. Đó là một mẹo nhỏ thường thấy trong phòng thi: giám thị thường phát đề trước giờ làm bài vài phút, trong khoảng thời gian đó, thí sinh không được viết gì xuống giấy, nhưng có thể tranh thủ lướt qua đề một lượt.

Chỉ cần không viết, việc lật giở đề thi thoải mái, giám thị cũng không ngăn cản.

Văn Anh thấy giấc mơ này quá chân thực.

Thì ra đã tốt nghiệp đại học nhiều năm rồi, cô vẫn còn nhớ rõ những mẹo nhỏ thi cử ấy.

“Không được ngó nghiêng linh tinh nữa, sắp phát phần nghe rồi đấy. Đây là môn thi cuối cùng trong kỳ thi vào cấp ba của các em, hy vọng ai cũng nghiêm túc làm bài. Thi xong rồi mới được thả lỏng, bây giờ hãy tập trung tinh thần làm bài cho thật tốt!”

Vị giám thị ngoài bốn mươi cau mày nói.

Ngay từ lúc Văn Anh bước vào phòng thi, ông đã chú ý đến cô.

Mặt đỏ bừng, bước đi loạng choạng, suýt nữa đυ.ng vào bàn thi.

Trông chẳng khác nào đang bị sốt.

Thế này thì không ổn chút nào rồi!

Kỳ thi vào cấp ba quan trọng biết bao! Đã là môn cuối cùng rồi, nhất định phải cố gắng vượt qua!

Văn Anh nghe thấy lời nhắc nhở của giám thị, ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của thầy. Cô chợt thấy dường như trong ánh mắt ấy có sự khích lệ, khiến cô thoáng sững người.

"Giấc mơ này sao mà chân thật quá vậy!"

Văn Anh lại một lần nữa thầm cảm thán.

Cô không nỡ phụ lòng tốt trong giấc mơ này, liền cúi đầu nhìn xuống tờ đề thi.