Trần Lệ nghe chị gái nói vậy, liền lập tức nói sẽ để mình và chồng là Đặng Thượng Vĩ chi tiền lo liệu, giúp Văn Anh vào học trường cấp ba trọng điểm ở Dung Thành.
Hiện tại, một số trường trọng điểm vẫn có chỉ tiêu tuyển sinh tự chủ. Nếu tìm được người phụ trách, xin được một suất, thì dù điểm thiếu bao nhiêu cũng có thể nộp tiền bù theo từng điểm mà tính. Đó mới là khoản chi chính thức, chứ để “xin suất” thì còn tốn thêm nữa.
Trần Lệ nói ra là vì lòng tốt, nhưng Trần Như và Văn Đông Vinh nghe xong lại không vui, nên cô cũng đành tạm gác chủ đề này lại.
Lúc này, Trần Lệ vỗ ngực cam đoan trước mặt Văn Anh, chỉ mong cô bé đừng tự gây áp lực cho bản thân, đừng quá lo lắng vì kỳ thi chuyển cấp.
Văn Anh mỉm cười, hạ giọng thì thầm với dì út:
“Dì à, con nói nhỏ dì nghe nhé, thật ra lần này con thấy mình làm bài khá ổn đó. Nhưng ba mẹ con không tin đâu, dì cũng biết rồi đấy, hai người họ đã tin chuyện gì thì kéo cả đàn trâu cũng không đổi được ý. Trừ khi có kết quả rành rành trước mắt, họ mới chịu nhìn nhận. Dì cũng đừng cãi với họ làm gì, kệ họ đi!”
Trần Lệ nghe xong vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Con không lừa dì đấy chứ?”
Văn Anh gật đầu: “Con nghĩ mình đủ điểm đậu trường trọng điểm cấp tỉnh. Đến khi có điểm, con sẽ thi tiếp vòng xét tuyển của trường.”
Kiếp trước, Văn Anh thi chuyển cấp thất bại, riêng môn tiếng Anh chỉ được 91 điểm, tổng điểm còn cách xa điểm chuẩn của trường trọng điểm.
Năm 2004, ở Dung Thành vẫn áp dụng hình thức tuyển sinh theo khu vực, nhưng quy định này cũng có chút linh hoạt. Ví dụ như học sinh ở các huyện thuộc Dung Thành dù không cùng khu vẫn có thể đăng ký vào trường trọng điểm, miễn là đạt điểm chuẩn, rồi tham gia kỳ thi tuyển bổ sung là được phép học trái tuyến.
Văn Anh được trọng sinh đúng vào thời điểm thi tiếng Anh, ban đầu còn chưa hiểu chuyện gì, cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Giờ đây cô vô cùng may mắn vì đã nghiêm túc làm hết đề thi hôm ấy.
Cô tin mình chắc chắn sẽ không dở tệ như kiếp trước, chỉ được 91 điểm.
Với trình độ hiện tại, đề tiếng Anh cấp hai chẳng là gì với cô. Văn Anh tin rằng dù không đạt điểm tuyệt đối thì cũng sẽ tốt hơn nhiều so với các bài kiểm tra trước.
Chỉ tiếc là, dù cô nói thật, ba mẹ vẫn chẳng chịu tin.
Ngược lại, dì út Trần Lệ thì lúc nào cũng tin cô vô điều kiện.
Văn Anh nói mình làm bài tốt, Trần Lệ liền phấn khởi, lấy chiếc điện thoại Motorola ra gọi cho Đặng Thượng Vĩ ngay trong phòng bệnh.
Cuộc gọi đầu tiên đổ chuông rất lâu mà không ai bắt máy.
Trần Lệ bèn gọi lại lần thứ hai, lần này bắt máy rất nhanh.
Chưa kịp nói gì, Văn Anh đã vội vươn tay giành lấy điện thoại, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Dượng…”
Một tiếng gọi ấy chất chứa bao nhiêu tình cảm từ hai kiếp người, khiến giọng cô lạc đi vì xúc động.
Đầu dây bên kia, Đặng Thượng Vĩ hoảng hốt hỏi có chuyện gì, Văn Anh chỉ nói mình thấy không khỏe.
Dượng liền vội dỗ dành, bảo mai sẽ đến thăm ngay.
Văn Anh tiếp tục rêи ɾỉ một tiếng, thế là Đặng Thượng Vĩ lập tức đổi ý: “Thôi được, tối nay dượng tới liền.”
Văn Anh lúc này mới trả điện thoại lại cho Trần Lệ, bà dặn chồng đi đường cẩn thận rồi mới cúp máy.
“Cô nhóc nhà tôi giờ hài lòng rồi chứ? Dượng con đang ăn tối với mấy ông chủ hải sản đó, chỉ có con mới khiến ông ấy bỏ cả tiệc rượu mà chạy đến!”
Văn Anh cũng mỉm cười.
Nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt.