Là một người lãnh cảm tìиɧ ɖu͙© trước đây, cậu chưa bao giờ nghĩ sau khi xuyên việt sẽ phải đối mặt với cảnh tượng này.
Tuyệt vời, cậu vốn tưởng một trang viên toàn người tình đã đủ khó giải quyết, không ngờ còn có thứ khó hơn.
Ánh mắt Luke trống rỗng, trong lòng nguyền rủa không ngừng, bề ngoài vẫn phải tỏ ra kiêu ngạo để ứng phó với Angelo.
"Chó?" Cậu chế nhạo, "Đó là quyết định của em?"
Thành công đẩy vấn đề về phía đối phương, Luke thầm thở phào nhẹ nhõm.
Angelo hiểu nhầm đây là một lần thử thách nữa.
"Em chỉ muốn có ích với ngài!" Y vội vàng bày tỏ, "Tháng sau trưởng thành, em không thể cung cấp "Thánh Thực" cho ngài nữa. Em biết, người như em không xứng làm hiệp sĩ... nhưng em vẫn muốn bảo vệ ngài, dù chỉ là một con chó vô danh trong bóng tối."
Luke sững sờ.
Angelo chân thành nhìn thẳng vào mắt cậu: "Từ khi ngài cứu em mười năm trước, có giá trị lợi dụng với ngài đã là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của em."
Là "chó" theo một nghĩa khác.
Luôn trung thành với chủ, phục tùng một cách hèn mọn, làm hài lòng chủ, và xé nát những kẻ thù tiềm tàng trong bóng tối.
Khả năng chiến đấu và ẩn nấp của Angelo cực kỳ xuất sắc - bởi y tự đào tạo mình thành tử sĩ và vệ sĩ ngầm của Luke.
Y không gọi Luke là "điện hạ", mà xưng "chủ nhân". Điều này có nghĩa Angelo không phục vụ vương tử Thánh quốc, mà trung thành với chính con người Luke, bất kể thân phận cậu là gì.
Trong nguyên tác, y đã kiên trì lòng trung thành đến phút cuối.
Luke chợt nhớ ra tất cả.
Xuất thân nô ɭệ khiến cái tên "Angelo" không được ghi vào sách, giấy da nhắc đến y luôn gọi là "con chó săn khiến người ta kinh hồn bạt vía dưới trướng Luke".
Luke từng thực sự nghĩ đó là một con chó săn, hoặc một đao phủ to cao lực lưỡng nào đó, hoàn toàn không ngờ "chó săn" lại là một thiếu niên thấp hơn cậu nửa cái đầu.
Giờ đây chú chó săn nhỏ này đang vẫy đuôi, tuyên thệ trung thành với chủ.
"Biết rồi." Luke nói với giọng điệu khó hiểu, "Ta sẽ tận dụng giá trị của em, cho đến tận phút cuối đời em."
Cậu sẽ không từ chối thanh kiếm tự nguyện dâng lên. Luke lạnh lùng nghĩ.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt sáng rực lên trong chốc lát của Angelo, khóe mày căng cứng của Luke không khỏi hơi cong lên.
Hai người một ngựa xuyên qua màn sương, Luke theo Angelo bước vào trang viên Hecate, gặp vô số đôi mắt ngưỡng mộ và biết ơn.
Những cậu bé được tiểu vương tử mua từ chợ nô ɭệ, đặt ở trang viên hẻo lánh này dưới danh nghĩa người tình, nhận được cơm áo và giáo dục, trưởng thành an lành no đủ.
Khi trưởng thành, họ sẽ được đưa khỏi trang viên, đổi tên họ sống tiếp. Một số không muốn rời đi, giúp tiểu vương tử quản lý nội vụ, cũng có người như Angelo, muốn trở thành thanh kiếm bảo vệ Luke.
Luke không hiểu ý nghĩa của tiểu vương tử làm vậy là gì.
Bồi dưỡng thế lực riêng? Tiểu vương tử nhiều lần từ chối Angelo, chứng tỏ mục đích không phải để những thiếu niên này giúp đỡ.
Làm từ thiện? Không cần phải giấu giếm như vậy, trang viên này giống như bị giấu đi để che mắt thiên hạ.
Khả năng duy nhất, chính là "Thánh Thực" mà Angelo nhắc đến lúc nãy - chỉ có nam giới vị thành niên mới có thể cung cấp.
Chiếc hộp gỗ đựng "Thánh Thực" được trao vào tay Luke.
"Vừa thu thập xong hai tiếng trước, còn rất tươi, tổng cộng năm mươi hai ống." Angelo lo lắng nhìn Luke, mím môi nói, "Vậy em xin phép lui, chủ nhân."
Y để Luke một mình trong nhà nguyện trống vắng.
Cánh cửa đóng lại, không gian trong điện chìm vào bóng tối hoàn toàn. Luke ngửi thấy mùi mốc meo của gỗ cũ và rêu phong, cùng một chút hơi thở của sắt gỉ.
Những "Thánh Thực" này dùng để làm gì? Cậu phải chờ đợi người sử dụng chúng ở đây sao?
Người đó sẽ là ai?
... Hay không phải là người?
Thế giới này ngoài loài người còn có ác quỷ - sinh vật nghiêng về thần Hắc Ám. Còn các Hiệp Sĩ Thánh, Thánh tử và giáo sĩ trong giáo hội Quang Minh được nuôi dưỡng để trục xuất ác quỷ.
Ánh mắt của Angelo lúc rời đi khiến Luke bất an.
Không, sẽ không có chuyện gì đâu. Theo diễn biến trong nguyên tác, sinh mệnh của tiểu vương tử sẽ không kết thúc vì tiếp xúc với ác quỷ.
Quá trình chờ mắt thích nghi với bóng tối dài đằng đẵng, Luke nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng lớn.
Ánh sao mờ nhạt lọt qua từ đỉnh điện, Luke ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm. Vòm đá như biến thành vũ trụ bao la, sâu thẳm và huyền bí.
Tráng lệ như thần tích, khiến người ta chỉ muốn quỳ xuống thần phục.
Luke đầy cảm thán nhìn từ vòm điện xuống dưới, một ngai sắt đen sừng sững ở trung tâm, những dây gai khô quấn quanh ngai vàng, bò lan đến bệ đá phía trước.
Có lẽ không phải bệ đá, mà là một cỗ quan tài hay bàn ăn gì đó.
Dưới ánh sao, Luke phát hiện trên bệ đá khắc một cái tên bằng cổ văn.
"Osiris"?
Cậu nhớ lại những cuốn sách đã đọc mấy ngày trước, cái tên này không xuất hiện trong phần nội dung về thần Hắc Ám.
Luke âm thầm ghi nhớ cái tên, mở chiếc hộp gỗ, bên trong xếp năm mươi hai ống thủy tinh chứa chất lỏng không rõ.
Do ánh sáng quá mờ, không thể nhìn rõ màu sắc chất lỏng, Luke cúi xuống ngửi gần nắp gỗ, phát hiện mùi sắt gỉ.
Không, không phải mùi sắt, mà là—
Có thứ gì đó đang đến gần từ phía sau.
Đồng tử Luke co rút lại, ống thủy tinh trong tay rơi xuống, chất lỏng và mảnh vỡ văng khắp nơi, mùi máu tanh nồng lan tỏa.
Thánh Thực cái gì, rõ ràng là...
Thứ đó nắm lấy cổ tay cậu.
"Trễ ba ngày, còn làm vỡ đồ ăn của ta." Thứ gì đó lạnh giá áp sát tai cậu, "Ngươi định lấy gì để đền bù?"
Răng nanh cắn xuống cổ Luke.