Lancelot lạc vào màn sương mù dày đặc.
Hắn lần theo vết bánh xe và dấu chân ngựa, phát hiện chiếc xe ngựa của tiểu vương tử. Người đánh xe và vệ sĩ ngủ say như chết, khi kéo rèm cửa sổ lên, bên trong trống rỗng không một bóng người.
Luke đã bị đưa đi.
Lancelot siết chặt nắm tay, phía sau vang lên tiếng "đùng" nặng nề - con ngựa mà Oliver đưa cho hắn đã gục xuống đất trong giấc ngủ sâu.
Màn sương này có vấn đề.
Đồng hoang Hecate nằm trong một thung lũng, nơi thường xuyên có sương mù bao phủ. Vì sương không gây hại cho ai, và dân thường sau khi tỉnh dậy cũng không nhớ gì về nó, nên giáo hội không mấy để ý.
Lancelot nhận ra, thứ sương mù này được tạo ra từ hơi thở của một sinh vật hắc ám nào đó, chỉ có mình hắn không bị ảnh hưởng.
Nhưng hắn không thể xác định được vị trí của Luke.
Lancelot đọc thần chú, những dấu chân vàng hiện lên trên mặt đất, nhưng ngay lập tức bị sương mù xóa nhòa.
Hắn dừng lại ở nơi dấu chân biến mất, đặt tay lên ngực, lặng lẽ đếm nhịp tim.
Chín mươi ba nhịp mỗi phút.
Cảm giác của hắn không sai, nó nhanh hơn nhiều so với nhịp tim bình thường sáu mươi bảy nhịp mỗi phút, và trạng thái tim đập nhanh như vậy rất hiếm khi xảy ra trong suốt cuộc đời hắn.
Phản ứng sinh lý nói với hắn rằng, điều này rất bất thường.
Không có hoạt động mạnh. Không cảm thấy nguy hiểm. Giao ước giữa hắn và Luke cũng không ảnh hưởng đến nhịp tim.
Loại trừ tất cả những khả năng không thể... thì chỉ có thể là do "căng thẳng".
Sự biến mất của Luke khiến hắn căng thẳng.
Cảm xúc như vậy hoàn toàn không cần thiết, Lancelot lạnh lùng nghĩ, nếu Luke chết, giao ước giữa họ sẽ bị vô hiệu hóa.
Điều đó chẳng phải rất tốt sao? Hắn đã cố gắng hết sức để bảo vệ Luke theo giao ước, nhưng chuyện này nằm ngoài phạm vi quan tâm của hắn, không cần hắn làm gì, "nguy hiểm" hiếm hoi này sẽ tự động biến mất.
Hắn nhíu mày.
Chỉ cần ý nghĩ "Luke chết" xuất hiện, trái tim hắn đã thắt lại.
Đúng vậy, linh hồn là vĩnh cửu, sinh tử chỉ thay đổi lớp vỏ bên ngoài, hắn không nên coi trọng kiếp này, dù là bản thân hay người khác.
Nhưng Lancelot muốn nhìn thấy một Luke biết cử động và cười đùa, muốn thấy cậu thắp sáng những màu sắc trong tầm mắt hắn, muốn Luke mang đến cho hắn nhiều cảm giác mới lạ hơn.
Hắn còn hứa sẽ trao bức tranh vào tay Luke vào ngày sinh nhật cậu ấy.
... Ít nhất cũng phải đợi đến khi hoàn thành lời hứa đó.
Đó là một lý do chính đáng.
Ý chí của Lancelot trở nên kiên định trở lại.
Ngay lúc này, hắn cảm nhận được một rung động thần lực cực kỳ nhỏ từ phía xa.
——Lời chúc phúc thần lực mà hắn dành cho Luke trước khi đi đã bị kích hoạt.
*
Trong nhà thờ ở trang viên Hecate.
Răng nanh cắn xuống cổ Luke, trên da cậu đột nhiên hiện lên ánh hào quang vàng rực, sức nóng của ánh sáng đẩy lùi thứ đứng phía sau.
Luke lợi dụng cơ hội thoát khỏi tay đối phương, lùi lại nhanh chóng, cách xa vài bước nhìn về phía sinh vật hình người kia.
——Ma cà rồng, loài quỷ dữ hút máu, những ống thủy tinh chứa máu tươi của các thiếu niên chính là "Thánh Thực" dâng lên y.
Tên ma cà rồng trước mặt Luke đủ quyến rũ và thanh nhã, cao ráo, tóc đen mắt tím, nếu xuất hiện trong vũ hội của Thánh quốc, chắc chắn sẽ dụ dỗ không ít thiếu niên thiếu nữ yếu lòng trở thành thức ăn cho y.
Thần lực của Lancelot đã làm bỏng tay ma cà rồng, nhưng vết thương nhanh chóng lành lại.
Một con quỷ cực kỳ mạnh mẽ, Luke đánh giá.
Lúc này, lời chúc phúc của Lancelot dù giúp cậu thoát khỏi một lần bị cắn, nhưng lại chọc giận tên ma cà rồng này.
Ánh sao trên vòm điện mờ ảo, phủ bóng lên gương mặt góc cạnh của y.
Osiris thu lại tay, nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc vàng đang đề phòng kia.
"Mấy ngày qua ngươi chỉ làm những chuyện này thôi sao? Cấu kết với Hiệp Sĩ Thánh của giáo hội, nghĩ cách chống lại ta?" Osiris giọng nói ẩn chứa phẫn nộ.
"Hiệp Sĩ Thánh?" Luke khẽ cười khẩy, vừa lùi lại vừa đổ lỗi, "Ta không hề biết có người đã làm gì trên người ta. Vị giáo sĩ bên cạnh hoàng hậu đã tạt lên người ta một chậu nước thánh, có lẽ là do vị giáo sĩ tốt bụng đó?"
"Nước thánh không làm tổn thương ta, thần lực bình thường cũng không thể chạm vào ta." Osiris chậm rãi tiến về phía cậu, "Luke, lời nói dối của ngươi quá vụng về."
Luke dừng lại, lưng đã chạm vào tường nhà thờ, không thể lùi thêm nữa.
Ma cà rồng nắm lấy tay cậu, ngón tay lướt nhẹ qua chiếc nhẫn Ouroboros, chiếc nhẫn bỗng như có sinh mệnh bò lên ngón tay Luke, dùng miệng rắn nuốt lấy đuôi mình.
"Trong tháng này, ngươi đã mười ba lần cố gắng tháo nó ra. Điều gì khiến ngươi nảy ra ý nghĩ này, Luke thân yêu của ta?"
Giọng nói của Osiris lạnh lẽo và nhầy nhụa như rắn bò, y nhìn chằm chằm vào Luke, cảm giác băng giá thấm vào tận linh hồn cậu.
Không thể né tránh, không thể tỏ ra yếu thế, nếu không cậu sẽ thua hoàn toàn.
Luke gắng gượng không đảo mắt, nhưng môi cậu run nhẹ.
Osiris cười.
"Một lời khuyên," Y nói, "Nếu ngươi còn muốn làm tiểu vương tử của Thánh quốc, chiếc nhẫn này phải được đeo cẩn thận, không bao giờ được tháo ra. Dĩ nhiên, nếu ngươi muốn quay về với vòng tay bóng tối, ta cũng sẵn lòng đón nhận ngươi."
Ý gì đây? Luke nghĩ, chiếc nhẫn Ouroboros đang bảo vệ cậu sao?
"Cảm ơn sự tốt bụng của ngài, ta sẽ nhớ kỹ." Cậu nhếch mép cười một cách gượng gạo.
Osiris nhìn cậu một lúc, nụ cười càng thêm sâu: "Nếu không phải linh hồn và thể xác ngươi không hề thay đổi, ta còn tưởng có kẻ nào dám mạo danh ngươi đấy."
Luke nín thở, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.