Để bù đắp cho sự thiếu hiểu biết của mình, Luke phải đọc rất nhiều sách và giấy da, bao gồm thư từ qua lại giữa tiểu vương tử và các quý tộc khác, thông tin về các đại quý tộc, thần thoại lịch sử, kinh điển tôn giáo...
Tư liệu về rắn Ouroboros ở thế giới này cực kỳ ít ỏi, đều liên quan đến huyền học - đặc biệt là thần Hắc Ám.
Cậu lục lọi cả buổi chiều trong thư phòng của tiểu vương tử nhưng không tìm thấy dấu vết gì về trang viên Hecate, cũng không thể xác định chủ nhân nguyên thủy của chiếc nhẫn rắn Ouroboros là ai.
Dù sao, tối nay chờ đợi cậu sẽ là một thử thách quan trọng.
Luke vốn nghĩ với tính cách của Lance, sau khi xác nhận bản chất vô phương cứu chữa của cậu, chắc sẽ có chút xa cách, ít nhất vài ngày tới sẽ không gặp cậu quá thường xuyên.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, cậu bước lên xe chuẩn bị rời đi, lại thoáng thấy bóng dáng Lance bên cỗ xe.
“Ngươi đến làm gì?” Luke nhíu mày, trong lòng hơi vui.
“Dù không tán thành cách làm của điện hạ, nhưng tôi hy vọng với tư cách thị tùng và giáo sĩ, có thể chúc phúc cho ngài.” Ánh mắt Lance bình lặng như nước.
Đến thuyết giáo sao?
“Vậy thì lăn về nhà thờ mà cầu nguyện.” Luke chán nản thu tầm mắt, định kéo rèm xuống.
“Không, nghi thức này cần ngài cùng tham gia.” Lance nhanh chóng giải thích, “Chỉ cần rất ít thời gian, ngài chỉ cần ngồi yên trong xe là được, điện hạ.”
Luke dừng tay.
Ánh trăng vương vấn, cậu ngồi trong xe, qua khung cửa sổ nhỏ nhìn thấy hàng mi Lance khẽ rủ. Môi hắn chuyển động, ngón tay nhẹ nhàng điểm theo hướng mặt trời trước ngực, ánh trăng trong vắt như gợn sóng dưới sự dẫn dắt của hắn.
Rồi Lance mở mắt, nhìn Luke mỉm cười, đưa tay qua ô cửa nhỏ, chạm vào giữa trán cậu.
Giữa trán Luke ấm áp, cậu nhìn Lance, hơi ngẩn ngơ.
“Xong rồi, điện hạ.” Lance nhắc nhở dịu dàng.
Luke tỉnh lại, bực mình vì phản ứng của mình, nhếch mép: “Đó là gì, thuật thánh Quang Minh sao?”
Lance cười lắc đầu: “Chỉ là một mẹo nhỏ học được trong tu viện, nghe nói có thể chúc phúc cho... người khác, để họ nhận được sự bảo vệ của thần Quang Minh.”
Nói dối, chắc chắn là thuật thánh Quang Minh. Luke cảm nhận hơi ấm lưu lại trên trán, thầm nghĩ.
Nhưng có cần thiết phải mạo hiểm sử dụng thánh lực vì cậu không?
Nếu bị phát hiện, rất có thể sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài vì đe dọa vương quyền.
Ngay cả với một kẻ đồϊ ҍạϊ đến cực điểm như cậu, Lance vẫn sẵn lòng tha thứ, cứu rỗi cậu lần này đến lần khác sao?
Lòng Luke xao động.
Khoan dung và dễ bị bắt nạt như vậy, luôn khiến cậu muốn hành động quá đáng hơn, đòi hỏi nhiều hơn.
Cậu đưa tay ra khỏi cửa xe, nhấc nhẹ chiếc nhẫn Ouroboros lên.
"Vậy với chút "mẹo nhỏ" ngươi học được, ngươi thấy chiếc nhẫn này thế nào?" Giọng cậu đầy giễu cợt.
Luke vẫn nhớ lúc thề ước hôn tay, thoáng chút do dự thoáng qua trong mắt Lance.
Lance cầm nhẹ bàn tay cậu, mặt áp sát gần, đôi môi gần như chạm vào móng tay cậu.
Hơi thở mềm mại chạm vào da thịt Luke, khiến ngón tay cậu run nhẹ.
Cậu biết đó chỉ là để kiểm tra cận cảnh.
"Không lành, điện hạ." Lance ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cậu, "Xin ngài nhất định phải cẩn thận."
Không lành.
Chỉ một từ đó thôi, Luke đã biết chiếc nhẫn Ouroboros chắc chắn liên quan đến giáo phái thần Hắc Ám, và Lance đã nhận ra khí tức hắc ám quanh nó.
Lance không muốn chủ nhân hợp đồng của mình tiếp xúc với thế lực hắc ám, nhưng một khi lời khuyên can đã thất bại, hắn sẽ không mở miệng xin lần thứ hai, mà tôn trọng ý nguyện của cậu, đồng thời dùng cách riêng để âm thầm bảo vệ.
Nghĩ vậy, Luke bỗng thấy vị nghịch thần mưu đoạt ngôi vị trong nguyên tác này, cũng có chút đáng yêu.