Luke hơi co đồng tử, sau đó đá bay thanh niên ra xa.
"Ngươi vượt quá giới hạn rồi." Cậu lạnh lùng nói.
Chàng trai tự xưng là "tình nhân cũ" có mái tóc đen, mắt đen, làn da trắng bệch, khuôn mặt thanh tú và thấp hơn Luke một chút.
Nhưng Luke biết rõ, thanh niên này không hề đơn giản như vẻ ngoài.
Không cần nói đến lực đạo khống chế cậu lúc nãy, chỉ riêng việc y có thể ẩn nấp bên cạnh họ mà không bị phát hiện đã chứng tỏ y không phải võ giả bình thường.
Sau cú đá mạnh của Luke, thanh niên nhanh chóng lấy lại thăng bằng, đứng vững với một vết chân in trên vai áo sơ mi, như không có chuyện gì.
"Chúng ta sẽ gặp nhau tối nay," Y quỳ một gối, "tôi tớ của ngài, Angelo, sẽ đợi ngài tại trang viên Hecate."
Angelo đứng dậy huýt sáo, một con ngựa nhỏ chạy đến bên y. Con ngựa có bộ lông đen tuyền, chỉ có một ngôi sao trắng hình chữ thập giữa trán, giống hệt "Ác Linh" của Luke.
"Nó cũng nhớ mẹ lắm." Angelo ôm cổ ngựa cười nói. "Tôi có thể mong đợi chủ nhân đoàn tụ mẹ con chúng tối nay chứ?"
Con ngựa nhỏ này là con của "Ác Linh".
Luke không nói lời nào, nhìn theo bóng lưng một người một ngựa khuất dần, dây thần kinh căng thẳng mới dần thả lỏng.
Cái tên Angelo cậu chưa từng nghe, nhưng "trang viên Hecate" mà y nhắc đến lại vô cùng tai tiếng trong cuộn giấy da.
— Đó là nơi tiểu vương tử nuôi tình nhân.
Trang viên này chỉ chiếm một phần nhỏ trong cuộn giấy da, những chi tiết liên quan đều bị làm mờ, Luke cũng không rõ nơi đó cụ thể có gì.
Cảm giác bí ẩn không rõ này khiến cậu bất an.
Cậu phải đến trang viên Hecate một chuyến, xác minh tình hình những thứ thuộc về mình.
Hơn nữa, con ngựa của Angelo cùng thái độ đặc biệt của y với chiếc nhẫn xà nuốt đuôi đều ám chỉ mối quan hệ mật thiết giữa họ.
Nếu Luke có biểu hiện khác thường, rất có thể sẽ bị coi là quỷ nhập xác và đưa lên giàn thiêu.
Thật tuyệt vời.
Luke bực bội đá một cước vào thân cây.
"Điện hạ?" Lance dắt "Ác Linh" đi tới.
"Đi thôi."
"Hôm nay không luyện kiếm nữa ạ?"
"Còn có việc khác phải làm."
“Rất quan trọng sao?” Lance truy hỏi.
“Ừ.” Luke lên ngựa.
Đang chìm trong suy nghĩ, cậu không nhận ra hôm nay Lance chất vấn nhiều hơn bình thường, cũng không phát hiện ra Lance ngồi phía sau đang áp sát gần hơn mọi khi, toàn thân như bao trùm lấy cậu.
Trước phủ đệ, Luke đưa tay cho quản gia thay găng, dặn dò: “Tối nay chuẩn bị một cỗ xe, càng kín đáo càng tốt, đừng để ai phát hiện.”
“Ngài muốn đến trang viên Hecate?” Quản gia đoán ra đích đến.
Luke nhướng mày.
“Cũng đến lúc rồi, những "cậu bé" ngài nuôi hẳn nhớ ngài lắm.” Quản gia liếc Lance, ánh mắt đầy hả hê, “Tôi đi chuẩn bị ngựa ngay.”
Gã đắc ý vì Lance thất sủng.
“Những” cậu bé sao... Xem ra trong trang viên kia không chỉ có một tình nhân.
Luke cho người hầu lui xuống, cố ý đi dạo quanh khu vực hạ nhân trong lâu đài. Chẳng mấy chốc, cậu nghe được cuộc trò chuyện giữa hai tên hầu nam.
“Trang viên Hecate, cậu không biết à? Mỗi năm điện hạ đều mua năm sáu cậu bé tuấn tú ở chợ nô ɭệ, nuôi trong trang viên Hecate, mỗi tháng đến thăm một lần. Nói là "nhận nuôi", "thăm hỏi", nhưng cậu hiểu mà...”
Y cười đầy ẩn ý.
“Nô ɭệ? Điện hạ đúng là chẳng kén chọn gì.” Kẻ kia nói, “Cậu nói xem, với khuôn mặt này của tôi, nếu lượn qua trước mặt điện hạ, có cơ hội sờ vào mông hoàng tộc không?”
Lại một trận cười thô tục vang lên.
Luke ngăn Lance lại. Nếu không có cậu can ngăn, vị Thánh tử không thể chịu được cát trong mắt này sớm đã bước tới, có lẽ còn đọc ngay một đoạn khuyên răn tại chỗ.
“Sao ngài lại để họ phỉ báng mình như vậy, điện hạ?” Lance hỏi.
Luke tỏ ra hoàn toàn không bận tâm.
Bây giờ chưa phải lúc, một tuần nữa, khi quản gia mất giá trị lợi dụng, cậu sẽ đuổi cổ gã cùng lũ lợn lười nhác và lắm mồm này đi.
Luke thản nhiên đáp: “Họ nói sai sao? Tối nay ta đúng là sẽ đến một nơi như thế.”
Cậu bắt đầu mừng vì đêm qua đã kịp bóp chết "sự mong đợi" kia khi nó còn chớm nở, ít nhất điều này khiến cậu bây giờ không giống một trò cười giả dối.
“Vậy tối nay tôi có thể mời ngài dạo vườn không?” Lance hỏi.
Đã bảo là tối nay có việc rồi còn hẹn, chẳng lẽ trí nhớ của vị Thần vương tương lai chỉ có bảy giây thôi sao?
Luke bực bội quay đầu, định nói gì đó nhưng lại dừng lại khi đối mặt với ánh mắt của Lance.
Lance đương nhiên biết lời mời của mình trùng với lịch trình của tiểu vương tử, hắn chỉ đang giữ chân chàng theo cách riêng.
Bởi vì trong đôi mắt ấy, vẫn còn sót lại một chút mong đợi.
Khác với cảm giác phá hoại dồn dập và mãnh liệt ngày hôm qua, lúc này trong lòng Luke lại có chút khó tả.
Như đứa trẻ nắm cát, thoải mái để sóng cuốn đi, đến khi chỉ còn một lớp mỏng mềm mại bám trên da, mới bắt đầu thấy tiếc.
Tiếc thì làm sao? Cát trôi đi, cuối cùng cậu bé cũng chỉ có thể rửa tay và trở về bờ.
“Ta từ chối.” Luke nói.
Lông mi Lance khẽ run, hắn mỉm cười lịch sự: “Tôi hiểu rồi, điện hạ.”
Khi hắn quay lưng đi, trái tim Luke chợt trống rỗng.
Cậu không kịp suy nghĩ về cảm giác đó, nhanh chóng chìm vào công việc bận rộn.