Luke khinh bỉ nhìn tên quý tộc đang quỳ dưới chân mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Đồng tính luyến ái, thích mặc đồ nữ, kẻ thường xuyên lui tới lầu xanh, tính khí thất thường... danh tiếng của tiểu vương tử vốn đã đủ thối nát, vậy thì cậu có thể trở nên bất hợp lý hơn một chút, ngang ngược hơn một chút, cũng chẳng sao phải không?
Cậu đưa tay ra trước mặt tên quý tộc.
Gương mặt nhợt nhạt vì bị sỉ nhục của tên quý tộc bỗng ửng lên một chút hồng hào: thì ra tiểu vương tử đang ban cho gã lễ hôn tay.
Việc được hôn lên ngón tay của hoàng tộc, đối với quý tộc mà nói là một vinh dự tột bậc.
Gã háo hức chúm môi hướng về bàn tay trắng nõn kia, nhưng bàn tay ấy lại như vô tình lắc nhẹ, né đi.
Tên quý tộc không chắc chắn ngước lên nhìn biểu cảm của Luke, thấy thiếu niên áo gấm vẫn mỉm cười rạng rỡ, liền lại lấy dũng khí, đuổi theo bàn tay kia.
Luke lại khẽ lắc, hạ tay xuống thấp hơn.
Cứ như vậy vài lần, để hoàn thành lễ hôn tay, mặt tên quý tộc gần như dính sát xuống đất. Cuối cùng gã mới nhận ra đây là một trò đùa ác ý, gương mặt béo phị đỏ ửng lên, tựa như một miếng gan lợn chín.
Luke chán ngán, đá một cước vào vai tên quý tộc, khiến gã ngã lăn ra xa.
"Nhặt khăn tay lên, lau giày cho vị khách quý của đức vua." Cậu ra lệnh với vẻ kiêu ngạo. "Lancelot, đức vua yêu cầu gặp ngươi."
Tên quý tộc vừa giận vừa sợ, ngẩn người một lúc, rồi mới ấp úng nhặt chiếc khăn tay chính gã đã ném xuống đất.
Gã vừa dâng lên đức vua mấy mỹ nhân, nhưng lại không được ban cho cuộc tiếp kiến. Giờ đây gã đang đợi bên ngoài phòng tắm, tính toán xem có cơ hội nào để gặp bệ hạ hay không, nào ngờ tên nô ɭệ này – dòng máu phản bội – lại được đức vua triệu kiến?!
Lancelot giơ tay từ chối tên quý tộc. Hắn nhìn tiểu vương tử, khẽ cúi đầu, rồi theo hầu nữ tiến vào phòng tắm.
"Một con chó mà ta – Luke Charlemagne – nuôi còn cao quý hơn ngươi." Luke liếc nhìn tên quý tộc. "Đừng quên, trong việc ỷ thế hϊếp người, ta có thể làm tuyệt hơn ngươi gấp bội."
"Biến đi." Cậu cao giọng tuyên bố.
*
"Vua Lười" đối đãi với Lancelot tốt đến mức khó hiểu, Luke không biết nguyên nhân, có lẽ người viết cuộn giấy da cũng không rõ.
Dù sao, cậu cũng không lo lắng việc quốc vương sẽ làm hại Lancelot.
Lần này đến cung điện, Luke có một việc khác cần giải quyết.
Trong nguyên tác, những người chân thành đối đãi với tiểu vương tử ít đến đáng thương, một là thiếu gia Shazo · Cecil, hậu duệ của man tộc phương Bắc với mái tóc đỏ; người còn lại là Afra, em gái cùng cha khác mẹ của Luke.
Cũng như hầu hết những đứa con ngoài giá thú khác của quốc vương, Afra ngay từ khi chưa chào đời đã bị lãng quên, không có họ, càng không được phong làm công chúa.
So với những đứa con ngoại hôn vừa chào đời đã bị hoàng hậu dìm chết, Afra may mắn hơn nhiều. Ông nội cô là một ngự y phục vụ hoàng tộc, mãi đến khi cô tròn mười tuổi, mái tóc xoăn vàng óng mới khiến cô lộ diện trước mặt vương thất.
Lúc ấy, cô đã thức tỉnh thánh lực quang minh, hoàng hậu không động được cô, liền nhận cô gái trẻ hiền lành dịu dàng ấy làm thị nữ hầu cận, dùng cách khác để giám sát và hành hạ.
Nhưng Luke tìm cô vì một lý do khác.
—— Theo nghĩa rộng, Afra chính là "nữ chính" trong nguyên tác.
Cô và nam chính quen biết nhau nhờ tiểu vương tử. Là tín đồ sùng bái quang minh thần, cô có thiện cảm đặc biệt với Lancelot, nhiều lần hóa giải cơn thịnh nộ của tiểu vương tử với nam chính, thậm chí còn dùng chữa trị thuật cứu sống Lancelot khi hắn trọng thương.
Ngay cả vị thần vương lạnh lùng vô tình kia, đối với cô cũng giữ một phần chân tình.
Thế nhưng, một thiếu nữ như vậy lại bị ép gả đến tộc man di phương Bắc vì liên hôn, cuối cùng chết nơi đất khách quê người.
Luke đoán, có lẽ chính sự kiện này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lancelot trong nguyên tác hạ quyết tâm lật đổ vương quyền Charlemagne.
Việc Luke cần làm bây giờ, chính là đưa "nữ chính" đến bên nam chính sớm hơn.
Nhân tiện tác hợp một đôi tình nhân? Cũng có thể, tùy vào tâm trạng của cậu.
Dù sao, chỉ khi có người để trân quý, Lancelot mới từ một vị "thần" vô tình vô dục sa đọa thành "người".
Đã là phàm nhân, Luke liền có thể nắm bắt du͙© vọиɠ của hắn, khống chế hắn trong lòng bàn tay.
"Du͙© vọиɠ" à... Lancelot bây giờ có lẽ chưa có, nhưng vị hoàng hậu Paige · Fromens mà Luke sắp gặp thì có.
Hiện tại, cậu vừa vặn có thể thỏa mãn một trong những khát vọng chôn sâu trong lòng hoàng hậu.
Luke vuốt ve sợi dây chuyền đỏ quý "Sư Tâm Vương" được ban tặng trên cổ, nở nụ cười đầy quyết tâm chiến thắng.
"Con muốn làm một giao dịch với ngài, thưa hoàng hậu thân yêu." Cậu nói với người phụ nữ quý phái kia.
*
Như quốc vương đã nói, tiểu vương tử từng có nguyện vọng trở thành hiệp sĩ, phi ngựa vung kiếm, dựa vào kỵ thuật và kiếm thuật để giành danh tiếng, bảo vệ đất nước. Quốc vương không tán thành, và đã đùa cợt tổ chức một trận "quyết đấu" khi tiểu vương tử còn nhỏ.
Đối thủ quyết đấu là anh trai hơn cậu năm tuổi, người kế vị ngai vàng Dyna Charlemagne; giải thưởng chính là sợi dây chuyền đỏ quý "Sư Tâm Vương".
"Sư Tâm Vương" từng thuộc về một vị quốc vương dũng mãnh thiện chiến trong lịch sử vương tộc Charlemagne. Ở thời đại của ngài, kỵ binh thánh quốc mở mang bờ cõi, đường biên giới hiện tại của thánh quốc chính do ngài thiết lập. Uy danh thiết kỵ của ngài kéo dài hàng trăm năm, đến nay vẫn khiến ngoại tộc khϊếp sợ.
"Sư Tâm Vương" tượng trưng cho vinh dự tối cao của thánh quốc.
Quốc vương và hoàng hậu vốn định mượn trận "quyết đấu" như trò trẻ con này để ban "Sư Tâm Vương" cho đại vương tử Dyna, nhưng sự việc lại không diễn ra như họ mong đợi——
Luke mới bảy tuổi cưỡi trên lưng chú ngựa nhỏ, tay cầm đoản kiếm khảm đầy châu báu, một kích liền chém bay mũ giáp của người anh mười hai tuổi.
Hoàng hậu hét lên đừng dùng kiếm làm tổn thương bảo bối của bà, cuối cùng sự việc biến thành cảnh tượng Luke nhỏ tuổi mặc váy dài cung trang cưỡi trên lưng anh trai, dùng dải lụa siết chặt cổ họng gã, buộc gã phải nhận thua.
"Sư Tâm Vương" thuộc về Luke.
Nhưng vinh dự có được phải trả giá bằng cái giá không hề rẻ.
Ngày hôm sau, tiểu vương tử phát hiện người thầy dạy kiếm không bao giờ uống rượu của mình chết trong mương nước vì "say rượu".