Nhìn thấy Luke, nhà vua đứng dậy như gặp cứu tinh, đẩy đại thần tài chính sang một bên.
"Xem ai đến đây?" Ngài bước lên bờ muốn ôm Luke, "Chú chim vàng bé nhỏ của ta!"
Luke bình tĩnh lùi ba bước, giả vờ tiếc nuối: "Hôm nay con mặc trang phục do đại nhân Antonio thiết kế, loại vải này sợ nước."
Cảm ơn sự uyên bác của Lance, cảm ơn sự thiển cận của quốc vương, lời nói dối này không bị vạch trần, và cậu cũng không phải chịu đựng "sự quyến rũ ướŧ áŧ" của một lão trung niên.
Và cảm ơn Thần Quang Minh, cậu không có điểm nào giống quốc vương về ngoại hình, mái tóc xoăn vàng ròng mà nhà vua từng sở hữu thời trẻ giờ đã bạc phếch vì rượu chè.
Luke nhấm nháp rượu vang trò chuyện cùng quốc vương. Ban đầu cậu còn lo lắng về việc danh tính có thể bị phát hiện, nhưng người đứng đầu quyền lực Thánh quốc này thực sự quá đần độn.
Cậu có thể khẳng định, ngay cả một ông lão gác cổng quán rượu đội chiếc vương miện này cũng sẽ xứng đáng hơn vị vua hiện tại.
"Con và Lance đã ở cùng nhau một tháng." Quốc vương cuối cùng cũng đề cập đến một vấn đề có chút ý nghĩa, "Con thấy hắn thế nào?"
"Dùng tạm được." Luke nói với giọng chua ngoa.
"Ta lại nghe nói con rất thích hắn." Quốc vương ám chỉ điều gì đó, "Vì hắn, những kẻ hầu không hiểu chuyện trong phủ đã bị trừng phạt."
Luke không rõ những lời này thông qua quản gia và hoàng hậu truyền đến tai quốc vương, hay trong phủ của cậu còn có nội gián khác.
Dù sao, phủ đệ của cậu cần thêm một số "máu mới" biết giữ mồm giữ miệng.
"Dù sao Lance cũng là người của con." Luke kiêu ngạo nói, "Thứ nhặt được từ đoạn đầu đài, không thể lãng phí."
"Đừng lo, hắn thể hiện rất tốt ở tu viện, Thần đã xác nhận lòng trung thành của hắn." Quốc vương cười đầy ẩn ý, "Hắn sẽ là người hầu, người anh em và người bảo hộ của con. Tất nhiên, chuyện tình lãng mạn giữa quý phu nhân và hiệp sĩ cũng là một câu chuyện hay."
Luke đang thắc mắc "quý phu nhân" trong "quý phu nhân và hiệp sĩ" ám chỉ ai thì bỗng nghe quốc vương cười ha hả: "Suýt nữa quên mất, chim vàng bé nhỏ của ta là chim trống, không thể thành quý phu nhân, hồi nhỏ thậm chí còn muốn làm hiệp sĩ nữa—"
Dung nham sôi sục trong huyết quản Luke, chiếc váy trên người như mọc ra gai nhọn.
Nắm đấm của tiểu vương tử run rẩy, đường vân màu đen lướt qua viên tử ngọc trên chiếc nhẫn xà nuốt đuôi, tiếng ù trong tai Luke vang lên một hồi lâu, rồi cậu mới nhận ra điều gì đó.
Đó không chỉ là cơn giận của cậu, mà còn là sự phẫn nộ của cơ thể này.
Tại sao lại có loại người như vậy tồn tại? Cưỡng ép thay đổi giới tính của con trai, xóa bỏ mọi đặc điểm nam tính, khuyến khích hành vi đồng tính với nô bộc, thậm chí lấy đó ra làm trò đùa trước mặt—
Loại súc sinh như vậy, đáng đời sau này bị các cung nữ hợp sức siết cổ, bóp chết ngay trên giường.
Có lẽ cậu nên khiến "tương lai" đó đến sớm hơn.
"Lại lấy những lời này ra trêu chọc con." Luke quay mặt đi, "Xin phép con cáo lui trước."
Nghe thấy cậu muốn rời đi, quốc vương dường như hối hận đôi chút.
Nhưng sự hối hận của ngài chỉ giới hạn ở việc không thể ngắm nhìn "đóa hoa của Thánh quốc", chứ không bao gồm cảm giác áy náy vì đã xúc phạm con ruột.
"Gọi Lance vào đây." Quốc vương ra lệnh với chiếc váy đang bay đi.
Rồi ngài nhún vai, không giữ lại, tiếp tục chìm đắm trong trò vui với các cung nữ.
*
Từ khi Luke bước vào phòng tắm của quốc vương, ánh mắt Lance không rời khỏi cánh cửa đó.
Hắn giải thích hành vi này là sự quan tâm đặc biệt dành cho một nhân vật nguy hiểm.
Nghe nói quốc vương hoang da^ʍ vô đạo. Tiểu vương tử kia - người sẽ nổi mẩn đỏ vì căng thẳng khi bị phụ nữ chạm vào - liệu có lại giả vờ bình thản, nhưng trong lòng thì đang gắng chịu đựng?
Có người đang nói chuyện với hắn, nội dung lời nói tự động bị chặn lại, Lance thành thạo ứng phó, trên mặt vẫn nở nụ cười chưa từng tắt.
Vì vậy khi Luke giận dữ đẩy cửa bước ra, cậu thấy Lance như chú cừu non ngoan ngoãn chờ chủ nhân trở về, cam chịu sự sỉ nhục của quý tộc.
Vị quý tộc kia đang ném khăn tay xuống đất, dùng gót chân giẫm lên, ra lệnh cho người nô ɭệ duy nhất tại đó nhặt khăn lên lau giày cho gã.
Khoảnh khắc này, Luke chợt nhận ra, trong cung điện nơi mọi người hút cạn nỗi đau của kẻ khác để làm vui, dù địa vị của cậu và Lance khác biệt, nhưng bản chất lại giống nhau.
Ở dưới chân một quý tộc tầm thường hay dưới chân quốc vương, có gì khác biệt?
Cái gọi là "dưới một người, trên vạn người", đó chỉ là lời nói dối tự an ủi của kẻ thất bại.
Chỉ cần còn một người đứng trên đầu cậu, cậu sẽ mãi không thể yên giấc.
Vì vậy Luke muốn trở thành vị vua tối cao.
Về điểm này, có lẽ Lance sẽ đồng ý với cậu.
Vị quý tộc quay đầu lại, nở nụ cười nịnh bợ với Luke, nhưng quên giấu đi dãi thèm chảy dài.
"Chào buổi sáng, Điện hạ." Gã nhìn từ trên xuống dưới vị vương tử rực rỡ hơn bất kỳ thiếu nữ nào trong Thánh quốc, "Lần trước đồ trang sức tôi tặng ngài, ngài có thích không?"
Luke không biết hắn là ai.
Nhưng cũng không cần biết.
"Xin lỗi," Nụ cười giả tạo nở trên mặt Luke, "có quá nhiều người dâng đồ trang sức lên ta, ngươi là ai?"
Vị quý tộc cứng người, sau đó cười đáp: "Hạ thần là Fitch Eugene, ngài có thể gọi hạ thần là tử tước Eugene."
Luke thậm chí không thèm nhìn gã: "Quỳ xuống."
Vị quý tộc đắc ý nhìn Lance, mũi giày lại chà lên chiếc khăn tay, ngẩng đầu ra hiệu bảo hắn quỳ xuống.
Lance chỉ bình thản nhìn vào đôi mắt tiểu vương tử.
"Quỳ xuống."
Luke quay đầu lại, trong mắt làn sương tím cuộn trào, chất chứa sự tàn nhẫn chỉ thuộc về bạo chúa.
"Ta nói là ngươi, Fitch Eugene."
*
Bóng lưng tiểu vương tử che chắn trước mặt Lance.
Dáng người mảnh mai, thậm chí có thể thấy đường nét xương bả vai, xa vời với sự mạnh mẽ.
Nhưng bờ lưng ấy lại vì một chuyện nhỏ mà Lance đã quá quen thuộc, đứng thẳng trước mặt hắn với tư thế của kẻ bảo hộ.
Sớm hơn, Luke hỏi Lance đôi mắt này có đẹp không, hắn đã không trả lời.
Hắn không biết đôi mắt ấy có đẹp hay không.
Hắn chỉ biết rằng khi nhìn vào đôi mắt ấy, cảm xúc phẳng lặng của hắn sẽ gợn lên một chút hương vị đặc biệt.
Và việc từ chối trả lời, không tính là nói dối.