Bàn chân trần đặt lên tấm thảm lông cáo, âm thanh xát nhẹ giữa da thịt và lớp lông thú chạm vào màng nhĩ hai người trong phòng.
Luke mong đợi khoảnh khắc thánh tử tự xé bỏ lớp vỏ bọc, để lộ ra một chút xúc cảm.
Nhưng đôi mắt Lance vẫn sâu thẳm và lạnh lùng, ngay cả khi lưỡi kiếm rạch qua áo bào, chạm vào cơ bụng hắn rồi men theo đường vân da thịt đi lên, dừng lại nơi trái tim.
Luke vui sướиɠ nhận ra, vùng da nơi mũi kiếm đi qua khẽ căng lên một cách khó nhận biết.
Nhìn xem, ngay cả người này cũng không thể hoàn toàn thoát tục.
Mũi kiếm gọn gàng cắt đứt sợi dây đỏ dùng để trói buộc, Lance hơi giật mình. Thiếu niên vừa gần như áp mặt vào hắn đột nhiên rời đi, hơi ấm đột ngột biến mất khiến hắn có cảm giác trống trải.
Luke vứt vũ khí bừa bãi lên bàn, ngồi phịch xuống ghế bành, vắt chân.
Đúng vậy, cậu muốn gϊếŧ mối đe dọa này… Nếu có thể làm được.
Khác với thời hiện đại "chư thần đã chết", thế giới này, trên quy luật sinh lão bệnh tử của phàm nhân, còn tồn tại những vị thần toàn năng.
Nếu nội dung cuộn da cừu viết là thật, thì vị thần Quang Minh mà đại lục này tín ngưỡng thực sự tồn tại. Theo một nghĩa nào đó, việc Luke xuyên sách chính là minh chứng cho thần tích nào đó.
Còn Lance, Thánh Kỵ Sĩ giáo đình tương lai cùng Thần vương, người phát ngôn và nhϊếp chính vương của thần Quang Minh tại thế gian phàm trần, từ khi sinh ra đã nhận được sự chiếu cố của thần.
Việc khiến thần tuyển giả chết đi sống lại không có gì khó.
Bây giờ Luke gϊếŧ hắn, không những vô dụng, mà còn tự rước họa vào thân.
Lưỡi kiếm trở về vỏ, từ công cụ gϊếŧ người sáng lóa biến lại thành đồ trang sức quý giá vô hại, giống như chủ nhân của nó vậy.
Tạm thời thu hồi sắc bén, không có nghĩa Luke đang ở thế yếu.
Luke biết Lance là thần tuyển giả, nhưng hắn lại không biết điểm này. Không biết ưu thế của bản thân, không biết lợi dụng, gần như là không có.
Bây giờ Lance chỉ biết.
"Ta chỉ cần khẽ động ngón tay là có thể gϊếŧ ngươi." Luke cười nói: "Sợ không?"
Lance hạ thấp ánh mắt: "Vâng, điện hạ."
"Nhìn ta." Luke ra lệnh.
Lance ngẩng mắt lên.
Khi nhìn thẳng vào Luke, Lance nhớ lại nhiều năm trước trên đoạn đầu đài, hắn đón ánh nắng chói chang, nhìn thấy tiểu vương tử kim chi ngọc diệp đang ngồi trên đầu gối quốc vương.
Lúc đó tiểu vương tử bị ánh mắt hắn chạm phải, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt lại không nỡ rời đi, vẫn chằm chằm nhìn hắn.
Khi chiếc đầu đầu tiên lăn xuống dưới lưỡi hái, máu của nữ công tước bắn lên gò má Lance lúc còn nhỏ. Trên khán đài, tiểu vương tử trợn to mắt, kéo chặt tay áo quốc vương như cầu xin, vội vàng nói gì đó.
"Ngươi không có gì cả, là ta cho ngươi tất cả." Giọng nói của Luke vang lên: "Đồ ăn, quần áo, nơi ở, thậm chí là mạng sống này."
"Vâng, điện hạ."
Mạng sống của hắn, là người trước mắt này xin với quốc vương, nhặt về từ đoạn đầu đài.
Mà Luke biết rõ quá khứ này.
"Mạng sống của ngươi là của ta." Cậu chống cằm, thoải mái ngắm nghía người hầu của mình: "Ta có thể làm bất cứ chuyện gì với ngươi mà ngươi không một lời oán hận, bất kể là sai ngươi trồng hoa hồng, hay ra lệnh ngươi hiến ra mạng sống. Hy vọng ngươi nhớ kỹ điểm này."
Cảm giác khống chế vị Thần vương tương lai rất tuyệt, dù hiện tại sự khống chế chỉ nằm trên bề mặt.
"Ta thích khuôn mặt của ngươi." Luke đột nhiên cười: "Đi theo ta, hầu hạ ta."
"Vâng, điện hạ." Lance thuận theo đáp ứng yêu cầu bất chợt của tiểu vương tử.
"Vậy thì mệnh lệnh đầu tiên, ngừng nói "Vâng, điện hạ"." Luke khó chịu trừng mắt nhìn hắn: "Chết tiệt, tu viện biến ngươi thành đồ câm rồi sao?"
"..."
Giẫm lên máu tộc nhân bước xuống đoạn đầu đài, Lance bị đưa đến tu viện, danh nghĩa là tẩy rửa tội lỗi gia tộc, thực chất là gột rửa sát khí, giáo hóa thành người hầu trung thành nhất của vương tộc và thần Quang Minh.
Không nghi ngờ gì, về phương diện lễ nghi chán ngắt này, Lance học rất tốt.