Luke nhướng mày.
Không thể giải thích, nhưng cũng không cần giải thích.
Cậu lần lượt quét qua gương mặt những kẻ xông vào, kinh ngạc, say mê, tham lam, khinh miệt... Cùng vẻ bình thản trên gương mặt Lancelot.
Trước ánh mắt mọi người, Luke không hề có chút e ngại nào. Cậu phô bày thân thể quay người lại, theo động tác của cậu, chuỗi ngọc hồng bảo đeo trên xương đòn và ngực lắc nhẹ, khúc xạ ánh sáng đỏ như máu.
"Ám sát? Bằng gai hoa hồng sao?" Cậu chế nhạo: "Đừng làm quá lên nữa. Cút ra ngoài, ta cần thay quần áo."
Việc Luke đóng vai tiểu vương tử tính tình xấu xa gần như không tốn chút sức lực nào, bản thân cậu vốn đã tính khí không tốt.
Người hầu vâng lời rút lui, nhưng lão quản gia vẫn không nhúc nhích: "Xin cho phép tôi hầu hạ ngài..."
"Không cần. Người làm vườn ở lại." Luke thong thả cúi xuống nhặt chiếc áo choàng lên: "Đúng vậy, chính là hắn, Lancelot."
Bị gọi tên, đôi mắt xanh lục vốn quen che giấu tâm tư khẽ rung động, lần nữa đặt ánh nhìn lên người Luke.
"Cuộc gặp buổi sáng quá vội vàng." Luke khoác áo lên người, nở nụ cười rạng rỡ: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi, Lancelot."
*
Xuất phát từ lý do an toàn, vị quản gia ân cần trói chân tay Lancelot vào cột giường, còn dùng chính sợi dây đỏ mà tiểu vương tử yêu thích.
Luke ngồi trên chiếc ghế tựa cao, thưởng thức vẻ ngoài của vị Thánh Vương tương lai với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tư thế ngoan ngoãn mà không hèn mọn, ngay cả trong tình huống này, Lancelot vẫn giống một kẻ tuẫn đạo hơn là một món đồ chơi.
Luke cố gắng tìm kiếm sự sợ hãi hay khinh miệt trên gương mặt hắn, nhưng đều thất bại.
Quản gia còn chuẩn bị cả roi da, xét đến thanh danh tồi tệ của tiểu vương tử, vị quản gia này hẳn hiểu rõ thủ đoạn "trừng phạt" người hầu của chủ nhân, và sẵn lòng làm việc xấu cùng nhau.
Luke cân nhắc cây roi da trên tay phải, rút thanh kiếm ở tay trái ra.
Lưỡi kiếm thoát khỏi vỏ bọc nạm đầy châu báu lộ ra, lộ ra lưỡi kiếm háo hức nếm thử mùi máu.
Luke hài lòng với độ sắc bén của lưỡi kiếm, một thanh kiếm như thế đâm vào ngực bất kỳ kẻ phàm trần nào, đều có thể trong nháy mắt cướp đi sinh mạng đối phương.
Từ khoảnh khắc xác nhận mình xuyên vào sách, trong lòng Luke luôn xoay quanh một suy nghĩ.
Chỉ cần gϊếŧ chết nhân vật chính đoạt ngôi vị của mình, cậu có thể an tâm hưởng lạc, không phải sao?
Trên khuôn mặt cậu nở nụ cười rực rỡ, nghịch ngợm với thanh kiếm trong tay, bước về phía Lancelot.