– Mẹ ta là do ngươi hại chết.
Ỷ Mộng kiên định nói:
– Cũng là do ta hại chết.
– Ta đã hại bà ấy.
Trong giọng nói của Ngô Thiết Dực tràn đầy nghi hoặc và không tin:
– Nhưng chuyện này có liên quan gì đến con?
– Ta vốn cũng không biết.
Cặp mắt sáng của Ỷ Mộng lại tràn nước mắt:
– Bà ấy bị cha giày vò, buồn bã không vui, nhưng ta cũng không biết nam nhân kia là ngươi. Bà ấy vẫn luôn lo lắng nếu ta không gả vào Lâm gia, Tôn Tam Điểm sẽ hạ thủ với ta. Ta bèn an ủi bà ấy, ta có ngươi làm chỗ dựa, trên giang hồ ngươi có đủ mặt mũi, danh tiếng lớn, quan chức cao, nhân thủ cũng nhiều, cha cũng không dám chính diện đối địch với ngươi. Bà ấy mới hỏi là ai, ta cao hứng nên nói tên của ngươi ra. Bà ấy liền giống như phát điên, lẩm bẩm gì đó, mấy ngày sau thì tự sát…. Vào buổi tối trước ngày tự sát, bà ấy chỉ dặn dò ta sớm lêи đỉиɦ Nghi Thần, nhất định phải liên kết với Phi Thiên Lão Thử và “Quỷ Vương” Nhϊếp Thanh…
Nói đến đây, Ỷ Mộng nghẹn ngào, một lúc sau mới có thể khôi phục tâm tình, kể tiếp câu chuyện:
– Khi đó ta chỉ cho rằng bà đang nói những lời điên khùng, không lâu sau thì bà chết…
L*иg ngực Ngô Thiết Dực nhấp nhô mãnh liệt:
– Nhưng bà ấy vẫn không nói cho con biết quan hệ giữa ta và bà ấy, con làm sao biết được…
– Sau đó ta mới biết.
Ỷ Mộng cố nén lệ, ngâm lên:
– Yêu nhau không dám nguyện cùng bay, gặp gỡ cuối cùng thành hụt hẫng.
Nghe được nàng ngâm hai câu, thân thể Ngô Thiết Dực lại run rẩy, nói giọng khàn khàn:
– Đây là hai câu trong bài thơ ta viết cho bà ấy… sau đó bà ấy thêu hai câu thơ này lên, thêu ở…
Ỷ Mộng từ trong vạt áo lấy ra một chiếc khăn, nói:
– Là đây đúng không? Trước khi lâm chung, mẹ đã giao nó cho ta. Ta không biết nội tình, chỉ cảm thấy hai câu thơ này viết đến ai oán triền miên, đau khổ không dứt, nhìn thấy trong lòng khó chịu. Cho đến khi ta đưa khăn này ra ánh sáng chiếu rọi, mới phát hiện trong khăn còn có lớp ẩn, viết chi chít chữ nhỏ như đầu ruồi…
– Ta không nén được lòng hiếu kỳ, mới dùng kim mở chỉ khâu ra, ghi chép bên trong chính là chuyện của mẹ và ngươi. Lúc này ta mới biết, mẹ tự sát không chỉ vì bị Tôn Tam Điểm giày vò, mà còn vì biết gian tình giữa chúng ta, không biết xử lý như thế nào, cũng không dám nói với ta, trong lúc tự trách, bàng hoàng, hổ thẹn và sợ hãi, đành phải tự kết thúc mình.
– Cho nên là ngươi hại chết bà ấy.
Tôn Ỷ Mộng nói từng chữ từng câu:
– Cũng là ta đã hại chết mẹ.
Giọng nói của Tôn (có lẽ nên là “Ngô”) Ỷ Mộng trấn định đến khác thường:
– Là ngươi và ta hại chết mẹ, hung thủ thật sự là chúng ta.
Mọi người đều cảm thấy rất rung động.
Ánh trăng sáng rõ.
Bình minh sắp tới.
Ánh trăng dường như muốn tỏa ánh sáng vào thời khắc cuối cùng, chiếu sáng tất cả mọi sự trên thế gian. Nhưng bản thân nó lại không có ánh sáng, ánh sáng của nó là do người khác ban cho, vì vậy tuy sáng ngời như một viên dạ minh châu to lớn khảm trên bầu trời phía tây, nhưng càng chiếu sáng lại càng lèm nhèm, bóng mờ lay động khắp nơi.
Dưới ánh sáng như dạ minh châu to lớn chiếu rọi, La Bạch Ái, Diệp Cáo, Hà Phạm, thậm chí phần lớn cao thủ có mặt, đều cảm thấy mình giống như một vật thể bất minh trong đêm sáng, vì cuộc đối thoại giữa Ỷ Mộng và Ngô Thiết Dực mà sinh ra kinh ngạc rất lớn.
Cái gì? Ngô Thiết Dực lại là Thiết Bố Sam?
Hả? Ngô Thiết Dực lại dính dáng với di nương của Ỷ Mộng?
Trời! Ngô Thiết Dực lại có liên quan đến mẹ ruột của Ỷ Mộng?
Trời… hóa ra Ỷ Mộng lại là con gái của Ngô Thiết Dực?
Trước đó đã có người biết được đại khái, hoặc từ trong miệng Ỷ Mộng hiểu rõ ngọn nguồn, nhưng nghe được hai chuyện bí mật cuối cùng, mọi người đều không chống đỡ được, không tiếp nhận nổi.
Phần trước chỉ là lưu tình khắp nơi.
Phần sau đã là lưu tinh khắp nơi.
Kết quả là trở thành lσạи ɭυâи!
Ỷ Mộng nhìn Ngô Thiết Dực, uy nghiêm nói:
– Ngươi nói ta không nên gọi Tôn Tam Điểm là cha, vậy chẳng lẽ nên gọi ngươi sao? Ngươi nói ta vẫn luôn muốn trả thù ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không nên trả thù sao? Ngươi nói ta tuyệt tình? Là ai tuyệt tình trước? Ngươi cười ta không nên một nữ chung hai chồng, còn ngươi lưu tình khắp nơi, lại gây nghiệp khắp nơi, như vậy tính là gì? Xem như mẹ con chung một cha sao!
Ngô Thiết Dực hồn bay phách lạc nói:
– Ta biết rồi, bây giờ ta đã hiểu rồi… những gì con làm đều là nên làm. Tất cả sai lầm… đều do ta. Ta… có lỗi với con, càng có lỗi với Chiêu nương tử, xin lỗi mẹ con các người. Chẳng trách… chẳng trách con lại hận ta như vậy… căm thù ta như vậy.
Ỷ Mộng cười lạnh nói:
– Chuyện mà ta thật sự hận ngươi, ngươi còn không biết đâu.
Ngô Thiết Dực vẫn oán hận nói:
– Tóm lại trên đời này, chuyện không nên làm thì ta đều đã làm, ta cũng đáng có báo ứng hôm nay…
Hắn vẫn phiền muộn nói:
– Ta thuở nhỏ nhà nghèo, thứ mà trẻ con nhà khác có thì ta không có, chỉ có thể ước ao. Mà thứ ta có, nếu những đứa trẻ khác không có, bọn chúng sẽ tới giành của ta. Ta đánh nhau với bọn chúng, nhưng cha mẹ người ta đều có tiền có thế, đều có chỗ dựa, cho nên người chịu nhục là cha mẹ ta, cuối cùng cha mẹ đành phải trừng phạt ta. Ta tuổi trẻ làm quan, có chí thanh trừng thiên hạ, muốn xử án lớn, đánh đại lão hổ. Không may đυ.ng chạm đến Vương Phủ, kết quả hắn có hoàng đế làm chỗ dựa, còn ta không có, ta gần như bị mất chức quan, đem đi chặt đầu. May mắn có Đồng Quán bảo vệ ta, hắn cũng có thiên tử làm hậu đài. Sau đó ta nương nhờ Đồng Quán, làm một võ quan, lại đυ.ng chạm đến Kinh Bố đại tướng quân Lăng Lạc Thạch. Trên hắc đạo và bạch đạo, quan hệ của hắn đều tốt hơn ta, thế lực mạnh mẽ, ta làm sao là đối thủ của hắn? Thiếu chút nữa đã ném đi chức quan và tính mạng, may có người Liêu phái người đến nói tốt giúp ta, mới giữ được tính mạng. Vì vậy ta quyết tâm, nếu làm quan thì phải cao hơn Đồng Quán, nếu làm nhân vật giang hồ thì phải tàn nhẫn hơn Lăng Kinh Bố. Ta muốn làm quan cao, nắm thực quyền, trở thành đại nhân vật, làm võ lâm tông chủ, sau đó mới làm một chút chuyện tốt cho lê dân bách tính, những người bị ức hϊếp. Thế nhưng phải làm sao mới có quyền, có thế? Trước tiên phải có nhân thủ, có tiền tài. Vì vậy ta trăm phương ngàn kế muốn kiếm được vàng bạc tài phú, chiêu mộ nhân thủ, trong đó tất nhiên khó tránh khỏi cướp bóc gϊếŧ chóc, bán đứng ly gián, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, thủ đoạn xấu xa cũng vô số kể… Cứ như vậy, trong quá trình tranh quyền đoạt lợi, vì hưởng thụ sinh mệnh, đả kích địch thủ, ta làm nhiều chuyện tốt, làm hết chuyện xấu… Tối nay ta suy bại đến nước này, có lẽ chính là lưới trời l*иg lộng, nghiệp chướng tạo nên.
Ỷ Mộng nói:
– Ngươi nói những lời này cũng vô dụng, không thể giảm bớt tội nghiệt của ngươi một phần nào. Con người của ngươi luôn mang lòng thù hận. Tôn Tam Điểm vốn định lợi dụng ngươi đánh vào võ lâm Trung Nguyên, lại muốn nhốt ngươi ở đông bắc. Sau khi ngươi gian xảo thoát được, lại tận lực phát triển thế lực ở đông bắc, trồng hoa thơm cỏ độc ở Tế Nam, dốc sức chiêu nạp, liên kết với đám người Triệu Yên Hiệp, chế tạo độc vật, khiến người ta lạc mất bản tính, sa ngã trầm luân. Bạc kiếm được như vậy, ngươi cũng có thể an tâm sao!
Ngô Thiết Dực nói:
– Nhưng một khi ta tạo nên cục diện nửa phần ở Tế Nam, người của Nhất Khắc quán và Thần Thương hội còn ai dám xem thường ta? Kẻ nào dám không nể mặt ta? Ta thất thủ, có hôm nay, chỉ là ngôi sao Tham Lang ta gặp phải sao Hóa Kỵ, thời vận không tốt mà thôi. Trong chiến dịch Tế Nam, ta đã hao tổn đám người “Thần Kiếm” Tiêu Lượng và Triệu Yên Hiệp, đại thế đã mất. Đáng trách nhất là Triệu Yên Hiệp lại cố làm ra quỷ án huyền bí ở Đại Văn Lý, kết quả rước đến Lãnh Huyết và Truy Mệnh, phá hết cơ nghiệp vun trồng độc dược của ta, nếu không ta cũng không cần trốn tới Sơn Tây, đào mất căn cơ của chính mình.
Ỷ Mộng cười lạnh nói:
– Ngươi đúng là ăn mất căn cơ của chính mình! Có câu “ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ”, cũng có cách nói “con thỏ không ăn cỏ bên hang”, nhưng ngươi đều phạm phải. Ngay cả người của đại bản doanh nhà trọ Ỷ Mộng, ngươi cũng lần lượt tàn sát hầu như không còn. Phần lớn bọn họ chỉ là nữ tử trẻ người non dạ, ngươi lại phát rồ hạ độc thủ như vậy, cũng đáng có kết cục hôm nay!
Ngô Thiết Dực nghe vậy liền kháng nghị:
– Ta không làm như vậy. Ta biết con muốn mai phục ta, ta cũng cần mượn nơi này để lấy đá hiếm và tài vật, nhưng ta lại không đành ra tay với con, biện pháp duy nhất là ép con rời đi. Ta biết con xuất thân là thiên kim tiểu thư, luôn sợ quỷ sợ dơ, những thủ hạ đi theo con càng sợ này sợ nọ, cho nên…
Ỷ Mộng tức giận nói tiếp:
– Cho nên ngươi đã biến nước giếng thành máu?
Ngô Thiết Dực gật đầu.
Ỷ Mộng nói tiếp:
– Ngươi thấy chúng ta không đi, ngay cả gà, vịt, cá, mèo, sơn dương và thỏ, thậm chí chó của Độc Cô tiên sinh cũng gϊếŧ?
Ngô Thiết Dực nói:
– Phải.
Độc Cô Phạ Dạ ở bên kia khẽ gầm một tiếng.
Ỷ Mộng khinh thường hỏi tiếp:
– Không phải ngươi có biện pháp khiến chúng ta đồng thời gặp một ác mộng đấy chứ?
Ngô Thiết Dực nói:
– Chuyện này lại không khó. Ta chỉ cần dùng một chút Bá Vương hoa trồng ở Đại Văn Lý, đốt cùng với những dược vật khác, sẽ có hiệu quả này.
Ỷ Mộng hít thở không thông:
– Vì ép đi ta, ngươi còn sai người hóa trang thành mẹ ta, tắm rửa ở đây!
Toàn thân Ngô Thiết Dực chấn động:
– Không… có. Trước tối nay, ta làm sao biết mẹ con là ai!
Ỷ Mộng giận đến mặt mũi trắng bệch:
– Vì ép chúng ta đi, ngươi còn gϊếŧ chết Hồ Kiều, không biết dùng mánh khoé gì khiến Hồ Kiêu tự sát!
Ngô Thiết Dực gần như muốn nhảy dựng lên:
– Ta không có!
Ỷ Mộng nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
– Cũng không biết ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ gì, xuất thủ ám toán, đả thương bốn thủ hạ đắc lực của danh bổ Vô Tình, lại đánh trọng thương “Thanh Nguyệt Công Tử” Lâm Ngạo Nhất!
Ngô Thiết Dực gào lên:
– Không phải ta!
Ỷ Mộng truy kích nói:
– Ngươi thấy còn không ép được chúng ta đi, tối nay lại đại khai sát giới, giả thần giả quỷ, muốn nhà trọ này của ta máu chảy thành sông!
Ngô Thiết Dực lớn tiếng xúc động kêu lên:
– Không phải vậy, không phải vậy! Những chuyện này đều không phải là do ta làm! Con sai rồi, đến lúc sau, ta đã là người bị hại… Ta cũng giống như con, đều bị người ta hãm hại. Ta đã đến bước đường cùng, nhưng sau đó không hạ độc thủ với con, cũng không hạ sát thủ với các người!
Ỷ Mộng nhìn chăm chú vào hắn, dùng một loại ánh mắt căm hờn, nói một cách chế nhạo:
– Cũng chỉ có kẻ hại người như ngươi, mới kêu gào bị người ta hãm hại! Ngươi đã gϊếŧ người hầu trung thành của ta, hóa trang thành hắn ẩn nấp bên cạnh ta, chẳng qua là muốn dồn ta vào chỗ chết. Ta đúng là mù mắt, nhất thời lại không nhận ra được. Ngươi đã sát hại Thiết Bố Sam giống như Lương Luyến Tuyên, Hà Văn Điền rồi đúng không? Làm hại những người vốn ủng hộ giúp đỡ ngươi, đó luôn là bản lĩnh của ngươi! Cũng chỉ có ngươi mới kêu lớn đã đến bước đường cùng, nhưng lại mai phục bên cạnh người khác chờ hạ độc thủ! Ngươi mau trả lại Thiết Bố Sam cho ta!
Ngô Thiết Dực nói:
– Con cho rằng Thiết Bố Sam là tôi tớ trung thành của mình sao?
Giọng nói của hắn giống như muốn khóc.
Ỷ Mộng nói:
– Ta chỉ biết ai cũng tốt hơn ngươi, ta càng biết ngươi chuyên hi sinh những người trung thành với mình.
Ngô Thiết Dực hỏi:
– Con cho rằng ta đã gϊếŧ Thiết Bố Sam?
Giọng nói của của hắn giống như quỷ kêu.
Ỷ Mộng nói:
– Vậy Thiết Bố Sam thì sao? Sống thì ta muốn người, chết thì ta cũng muốn thi thể.
– Hắn chết rồi.
Ngô Thiết Dực thở hổn hển, trong khí quản của hắn giống như có nước chảy xiết:
– Nhưng không phải ta gϊếŧ.
– Chết rồi.
Ỷ Mộng cũng không kinh ngạc:
– Nếu không phải Thiết Bố Sam đã mất mạng, ai có thể giả trang hắn lâu như vậy? Thi thể đâu?
– Ở trên núi.
Ngô Thiết Dực nghiêm nghị hỏi ngược lại:
– Con cho rằng ta muốn giả trang thành hắn sao?
– Vì đạt được mục đích, ngươi vốn không chừa thủ đoạn.
Ỷ Mộng lạnh nhạt nói:
– Bảo ngươi hóa trang thành chó cũng không sao.
– Ta quả thật đã tới bước đường cùng, chết đến trước mắt, chó cùng rứt giậu, ngay cả giậu cũng không có mà rứt!
Ngô Thiết Dực gào lên:
– Không tin? Con xem!
Hắn hét lớn một tiếng, hai tay cong lại, nội lực xuyên qua cơ thể, tiếng lụp bụp liên tục vang lên, tất cả vải băng trên người đều nứt ra. Chỉ thấy một “quái vật” toàn thân thối rữa, trăm ngàn vết thương, đinh nhọt đầy người, khắp nơi mưng mủ, mùi hôi tận trời, đứng ở dưới trăng, nào giống như Ngô Thiết Dực trước đây mặt đầy chính khí, ẩn chứa phong lưu, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái tự nhiên?
Mọi người đều xôn xao.
Ngay cả Ỷ Mộng cũng không tưởng tượng được.
Ai cũng nhìn ra, đây tuyệt đối không phải là dịch dung, hóa trang, nhiều chỗ thối rữa, có vết thương còn nhìn thấy xương cốt màu xanh.
Ai cũng không nhận ra đây là Ngô Thiết Dực.
“Hổ Uy Thông Phán” Ngô Thiết Dực lại biến thành như vậy!
Rốt cuộc trên người hắn đã xảy ra chuyện gì?