Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Đỗ Tiểu Nguyệt

Chương 18: Hạ lưu là lưu tinh khắp nơi

Toàn thân Ngô Thiết Dực chấn động.

Hắn thở khò khè hổn hển, giống như Ngô Thiết Dực nói chuyện ung dung kia đã biến mất, trước mắt chỉ còn lại Thiết Bố Sam trăm ngàn lỗ thủng, thương tích đầy mình, thoi thóp một hơi.

– Nàng… nàng là con gái của bà ấy?

– Ta là con gái của bà ấy.

“……”

– Ngươi đã biết mình nghiệp chướng nặng nề rồi chứ?

– Trời! Vậy nàng là…

– Lúc mẹ ta gả vào Tôn gia, đã có ta rồi.

– Trời ạ!

– Khi đó ta đương nhiên không biết chuyện này. Lúc ta gặp ngươi lần đầu, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, rất thân thiết, không ngờ lại nảy sinh thiện cảm với ngươi.

Giọng nói khoan thai của Ỷ Mộng đột nhiên biến đổi:

– Không nghĩ tới ngươi là một ngụy quân tử hạ lưu! Mọi người đều lưu truyền ngươi trung niên góa vợ, vì si tình nên không lấy vợ kế, chỉ có một đứa con gái… Ha ha, đây đều là tin giả do ngươi sai người tạo ra! Ngươi là kẻ tình nhân khắp thiên hạ, con cái đầy nhân gian!

Ngô Thiết Dực lảo đảo muốn ngã, một lúc sau mới run giọng nói:

– Nàng mắng đúng, hạ lưu là lưu tinh khắp nơi! Trời ạ, ta đã gây nên nghiệp chướng gì rồi!

Hắn bỗng giống như vùng vẫy lúc sắp chết, hỏi:

– Nàng sinh ra vào năm nào?

– Liên quan gì đến ngươi!

Ỷ Mộng nói một câu chết người:

– Ngươi đừng vòng vo thăm dò nữa. Ta chính là đứa con gái do ngươi làm chuyện tốt rồi ngoảnh mặt bỏ đi.

Trong thoáng chốc, chẳng những Ngô Thiết Dực trong lòng giống như bị va đập, cái sau mạnh hơn cái trước, lần sau nặng hơn lần trước, ngay cả La Bạch Ái, Diệp Cáo, Hà Phạm đều ngẩn người, dù là Ngũ Liệt Thần Quân, Độc Cô Phạ Dạ cũng đưa mắt nhìn nhau, sững sốt không thôi.

Ỷ Mộng lại là con gái của Ngô Thiết Dực?

Ỷ Mộng nói:

– Không sai, ta là con gái của ngươi, nhưng ngươi lại làm chuyện gì với ta?

Toàn thân Ngô Thiết Dực run rẩy kịch liệt:

– Nhưng khi đó ta căn bản không biết con là con gái của Chiêu nương tử… ta cũng không biết mẹ kế của con là Bạch Cô Tinh, càng không biết con là con gái một của Tôn Tam Điểm… Ta đến đông bắc, trước tiên quen biết với con, sau đó mới nhận lời mời của cha con đến Thần Thương hội, ta làm sao biết… Trời ạ! Sao lại dính dáng với nhau như vậy!

Ỷ Mộng hừ lạnh nói:

– Cha ta? Ngươi còn mặt mũi nói hắn là cha ta?

Hai tay Ngô Thiết Dực ôm đầu, rêи ɾỉ nói:

– Ta cũng tuyệt đối không dự đoán được, con lại là… đây là vận mệnh trêu người!

Ỷ Mộng lạnh lùng nói:

– Vận mệnh trêu người, cũng cần người tự rơi vào lưới trởi l*иg lộng mới được. Nếu ngươi không tự cho mình phong lưu, lưu tinh khắp nơi, Bạch Cô Tinh cũng sẽ không lợi dụng cha ta để đối phó ngươi, mẹ ta cũng sẽ không vì ngươi mà chết.

– Vì ta mà chết?

Ngô Thiết Dực run giọng hỏi:

– Bà ấy… chết rồi sao?

– Người ta đều cho rằng mẹ ta vì không đấu lại Bạch di nương nên tự sát, sự thật lại có khúc mắc khác. Sau khi ngươi bội tình bạc nghĩa với mẹ ta, mẹ ta đành phải nương thân gả cho Tôn Tam Điểm. Tôn Tam Điểm tham mới quên cũ, lại nạp Bạch Cô Tinh làm thϊếp. Bạch Cô Tinh muốn nắm giữ quyền hành Nhất Quán đường, đương nhiên không buông tha mẹ ta. Có điều “Tuyết Hoa Nương Tử” Chiêu Nguyệt Hoan há phải hạng người dễ chọc? Bà quyết tâm đấu với Bạch Cô Tinh đến cùng. Thực ra Tôn Tam Điểm tuy nhất thời say mê Bạch di nương, nhưng hắn là một kiêu hùng. Kiêu hùng thông thường đều rất bá đạo, nhưng đa số cũng thông minh, hắn chính là một người thông minh như vậy. Rất nhanh hắn đã phát hiện Bạch di nương không thành thật, cho nên lại khôi phục cảm tình với mẹ ta. Bạch Cô Tinh thấy không thể tranh giành sủng ái, bèn dùng thủ đoạn hèn hạ, triệu ngươi tới đông bắc…

Ngô Thiết Dực ngỡ ngàng nói:

– Nhưng ta chưa từng nói với bà ta về chuyện của ta và Chiêu nương tử.

– Ta cũng không rõ bà ta làm sao biết được. Bà ta một mặt để ngươi tới Thần Thương hội, một mặt lén lút mật báo, nói ngươi và mẹ ta từng là tình nhân. Tôn Tam Điểm nửa tin nửa ngờ, giận dữ tra hỏi mẹ ta. Mẹ ta bị hắn giày vò đến nửa sống nửa chết, ngay cả lúc tắm cũng bị hắn kéo ra làm nhục trước mặt mọi người.

Hai hàng nước mắt của Ỷ Mộng lã chã rơi xuống:

– Tất cả những chuyện này đều là do ngươi hại, do nợ phong lưu của ngươi một tay tạo thành.

– Chẳng trách khi đó…

Ngô Thiết Dực nói:

– Dáng vẻ Tôn Tam Điểm nhìn ta rất kỳ quái, hắn nhìn ta giống như hổ đói, sát khí đằng đằng, nhưng lời nói lại giống như rất coi trọng ta, đối xử chân thành. Ta luôn cảm thấy không thích hợp.

Ỷ Mộng bĩu môi:

– Đó là thủ đoạn mà hắn thường dùng. Người khác đối diện với hắn thì giữ kín như bưng, còn hắn thì quen vui giận bất thường, khiến người ta khó mà đề phòng.

Ngô Thiết Dực nhớ lại nói:

– Ta nhớ được khi đó, hắn còn phái phó tổng đường chủ Nã Uy đường của đông bắc Thần Thương hội là “Thiết Thương Hỏa Thượng Phiêu” Tôn Hoa qua đây, nói muốn cùng ta đi đỉnh Nghi Thần. Lúc đó ta đã cảm thấy, hắn ngoài sáng là phái người giúp ta, thực ra là âm thầm giám thị ta.

Ỷ Mộng hừ lạnh nói:

– Hai người các ngươi là lão sài lang gặp lão hồ ly, vừa lúc ngang hàng, trời sinh một cặp. Tôn Hoa vốn là đại tướng tâm phúc của cha ta, nếu không phải hắn liên hợp với Bạch di nương thường gièm pha với cha ta, mẹ ta cũng sẽ không bị cha ta hành hạ và vứt bỏ.

Ngô Thiết Dực ôm ngực:

– Cha của con! Cha của con! Con còn gọi hắn là cha… hắn là cha của con sao! Hắn nhẫn tâm lưu đày con đến đây như vậy, còn có thể xem là cha con sao! Còn xứng làm phụ thân của con sao!

Sắc mặt Ỷ Mộng trắng bệch:

– Hắn không xứng! Nhưng ta đã sớm nói với ngươi, đến Sơn Tây là lựa chọn của ta. Hắn muốn gả ta cho Lâm Ngạo Nhất của Nhất Khắc quán, ta không muốn, cho nên mới cầu tình với hắn, xin hắn để ta dẫn đội tới đây. Hắn vẫn luôn không biết ta không phải là ruột thịt của hắn, khi đó ta cũng không biết đầu đuôi chuyện này, nếu như biết, tình hình có lẽ… Hắn là loại hổ dữ không ăn thịt con, nhưng chỉ cần không phải thân sinh của hắn, chuyện xấu gì hắn cũng làm được!

Nàng khẽ vung tay lên, lau đi nước mắt bên má:

– Ta từ trong miệng ngươi biết được, hắn muốn phái nhân thủ tới đỉnh Nghi Thần đóng quân, giám sát. Hắn từng phái Tôn Hoa qua đây, ban đầu còn có thể chung sống với Độc Cô Phạ Dạ, Ngũ Liệt Thần Quân, nhưng không lâu sau lại xảy ra đấu tranh, cao thủ của Tứ Phân Bán đàn, Hạ Tam Lạm thậm chí là Thái Bình môn liên tục chạy đến trợ trận. Tôn Hoa chống đỡ không nổi, đành phải cúp đuôi chạy về đông bắc. Chỉ có ta tới, mới có thể chung sống hòa bình với đám người Độc Cô, Ngũ Liệt, Nhϊếp Thanh. Hắn biết ta có thể làm được, cho nên mới miễn cưỡng đồng ý. Hắn lại không biết, ta một mặt là vì muốn đào hôn, một mặt là vì muốn tránh xa hắn, mặt khác còn vì muốn hội họp với ngươi ở đây.

Nghe đến đoạn này, rất rõ ràng, Độc Cô Nhất Vị có vẻ không thích thú, Ngũ Liệt Thần Quân cũng có phần ngượng ngùng.

Chợt nghe Ngô Thiết Dực hừ lạnh nói:

– Con đương nhiên có thể chung sống với bọn hắn! Còn chung sống vô cùng hài hòa! Con tới đỉnh Nghi Thần, giống như là “hoà hiếu”, một lần gả cho mấy vị hôn phu!

Ỷ Mộng hỏi ngược lại:

– So với ngươi lưu tình khắp nơi, lưu tinh khắp nơi, ta có tính là gì?

– Ta biết rồi.

Ngô Thiết Dực thống khổ dùng hai tay ôm đầu:

– Con muốn trả thù!

Hắn ai oán nói:

– Con vẫn luôn muốn trả thù ta!

Hắn lại nói tiếp:

– Con vẫn luôn không quên muốn báo thù ta!

– Báo thù?

Ỷ Mộng lạnh lùng nói:

– Ngươi còn chưa nghe được chuyện mà mẹ ta hận ngươi nhất rồi.

– Chẳng lẽ…

Ngô Thiết Dực lẩm bẩm nói:

– Mẹ con…

Ỷ Mộng lạnh mặt nói:

– Mẹ ta là vì ngươi mà chết.

Ngô Thiết Dực run giọng nói:

– Con muốn nói, sau khi ta rời khỏi đông bắc Thần Thương hội, Bạch Cô Tinh mới tố cáo với Tôn Tam Điểm, Tôn Tam Điểm truy cứu, bắt mẹ con trút giận?

Ỷ Mộng nói:

– Tôn Hoa theo ngươi xuống núi, ngươi lừa gạt hắn xoay vòng vòng, sau đó bỏ mặc hắn. Hắn dường như không làm gì ngươi, nhưng lại điều tra rõ ràng tất cả quá khứ của ngươi, bên cạnh ngươi nhất định có thân tín đã sớm bán đứng ngươi. Hắn trở về lại báo cáo với cha ta, ngươi có tài vật giấu trong Mãnh Quỷ động, căn bản không có thành ý hợp tác với Thần Thương hội, ngược lại mưu đồ quấy rối, muốn chiếm đoạt “tường vi sa mạc”. Mặt khác lại đi mách lẻo với Bạch nương di, nói xấu mẫu thân ta, lại lén lút tố cáo với cha…

Ngô Thiết Dực giậm chân thở dài nói:

– Cho nên Tôn Tam Điểm đã hại chết mẹ con?

Ỷ Mộng lạnh lùng nói:

– Không, lúc đầu ta cũng cho là như vậy…

Tiếp đó nàng lại nói:

– Mẹ là tự sát chết.

Ngô Thiết Dực có vẻ kinh ngạc, còn chưa khôi phục tinh thần, Ỷ Mộng đã kiên quyết nói tiếp:

– Ta nói rồi, bà ấy là bị ngươi hại chết…

Nàng ngừng một chút, lại nói tiếp:

– Cũng là do ta hại chết bà ấy.