Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Đỗ Tiểu Nguyệt

Chương 17: Ngươi tuyệt tình cho nên ta tuyệt tình

Mọi người đều xôn xao.

Những người có mặt, đa số đều biết Ngô Thiết Dực sở hữu tài phú rất nhiều, bảo tàng rất lớn. Những tài sản này đều do hắn tích lũy mấy chục năm qua, nhờ vào địa vị cao quý, tay nắm trọng quyền, thủ hạ có vô số tinh anh bán mạng cho hắn, cùng với vô số oan hồn mất mạng trong tay hắn. Sau khi hắn thất thế, chạy trốn, bị Tứ Đại Danh Bổ truy bắt, lời đồn về “tài sải của Ngô Thiết Dực” này đã sớm lan truyền sôi sục trên giang hồ, trong võ lâm.

Không ngờ “kho tiền” của Ngô Thiết Dực lại ở trên đỉnh Nghi Thần.

Mọi người đều động dung, động tâm.

Đứng trước tài phú kinh người này, ai có thể không động tâm, không động ý? Chỉ cần động ý, động tâm, vậy có thể không động thủ sao?

Ngô Thiết Dực khẽ hừ một tiếng, cũng không biết là giận dữ hay khó chịu.

Hắn ôm ngực, giống như nơi đó bị thủng một lỗ, hắn phải kịp thời dùng tay che lại.

Sau đó hắn nói:

– Ta rốt cuộc đã hiểu một chuyện.

Ỷ Mộng đang đợi hắn nói tiếp.

Nàng đã chuẩn bị sẵn đối phương sẽ nói những lời khó nghe.

Ngô Thiết Dực chỉ nói:

– Nàng thật sự rất hận ta.

Ỷ Mộng đồng ý:

– Đúng vậy.

Ngô Thiết Dực nói:

– Nàng cố ý nói những lời này, khiến chúng ta không còn đường lui.

Ỷ Mộng gật đầu nói:

– Không sai, ta cố ý muốn tổn thương ngươi. Cả đời ngươi đều vì những tài bảo này, mưu mưu cầu cầu, thậm chí hôm nay có kết cục như vậy, cũng là do ngươi không từ bỏ được. Nhưng hiện giờ người người đều biết bí mật này của ngươi, e rằng ngươi không mang đi được, không giữ được, cũng không dễ sống sót trở về.

Ngô Thiết Dực chỉ nói:

– Đến nước này, ta cũng không có ý định trở về nữa… ta còn có thể trở về đâu?

Hắn bổ sung một câu:

– Đến tình cảnh này, tri giao của ta đều đóng cửa, bằng hữu ăn chơi đều trốn mất, ta trở về làm gì? Ta đã không còn nơi nào để về nữa.

Ỷ Mộng nói:

– Đó là do ngươi tự gây nghiệp chướng. Cả đời ngươi tự cho là phong lưu, thực ra chỉ là tạo nghiệp khắp nơi. Cho nên khi ngươi phát hiện mẹ kế của ta chính là tình cũ của mình, ngươi nhất định sợ đến chết khϊếp.

Ngô Thiết Dực nói:

– Đúng vậy. Khi Tôn Tam Điểm giới thiệu ta với tiểu thϊếp của hắn, ta vừa nhìn thấy Bạch Cô Tinh liền sững sờ. Lúc đó ta đơn thân độc mã ở đông bắc, sao chống lại được cha nàng mãnh tướng như mây, thực lực hùng hậu. Không sai, ta thật sự sợ đến mồ hôi ướt áo. Nhưng mẹ kế của nàng không vạch trần chuyện giữa ta và bà ta, cha nàng hiển nhiên cũng không hay biết gì.

Ỷ Mộng hừ lạnh nói:

– Bà ta đương nhiên không nói ra. Nếu để cha biết các ngươi là một đôi gian phu da^ʍ phụ, bà ta có lợi ích gì? Bà ta vốn rất xảo trá.

Ngô Thiết Dực nói:

– Nhưng mẹ kế của nàng xuất hiện, lại khiến ta hiểu được một chuyện, đó là vì sao cha nàng lại mời ta đến đông bắc một chuyến…

Ỷ Mộng không nhịn được hỏi:

– Vì sao?

Ngô Thiết Dực nói:

– Sau đó ta đã nghĩ thông suốt, nhất định là do mẹ kế của nàng đề nghị. Bà ta từng nghe ta nhắc đến hang động trên đỉnh Nghi Thần, cũng biết trên tay ta có tài bảo. Bà ta thấy Tôn Tam Điểm khao khát thần binh trên đỉnh núi, tự nhiên nhớ tới ta là người thông thuộc đỉnh Nghi Thần, cho nên thuận tiện bảo Tôn Tam Điểm mời ta qua.

Ỷ Mộng nói:

– Bà ta nhớ ngươi, cho nên thừa cơ ôn chuyện cũ với ngươi.

Ngô Thiết Dực nói:

– Nhưng nhờ vậy ta mới quen biết nàng.

Ỷ Mộng nói:

– Quen biết ngươi, là chuyện mà ta hối hận nửa đời.

Ngô Thiết Dực nói:

– Quen biết nàng, lại là một trong những chuyện vui sướиɠ nhất đời ta.

Ỷ Mộng nói:

– Một trong? Vậy còn có thứ hai, thứ ba, thứ bốn, thứ năm, thứ sáu rồi? Ta cũng không thích làm một trong.

Ngô Thiết Dực bỗng nhiên nói:

– Nàng không thích làm, ta thì thích sao? Không phải nàng cũng có rất nhiều một trong? Nơi này Ngũ Liệt Thần Quân là một đúng không? Độc Cô tiên sinh là hai đúng không? Hay bọn hắn chỉ là thứ bốn, thứ năm, ta mới là thứ nhất, Thanh Nguyệt Công Tử là thứ hai, Quỷ Vương Nhϊếp Thanh là thứ ba… hả? Nàng không thích ta bản tính phong lưu, nhưng nàng thì có tốt lành gì? Trước khi quen biết nàng, ta đã sớm hoa đỏ liễu xanh, không chỉ một cành. Nàng thì sau khi quen biết ta vẫn hoang đường phóng túng. Nàng là nữ nhân, còn ta là nam nhân, nàng làm như vậy, nhưng chỉ mắng ta là thất đức bại hoại?

Hắn vừa nói những lời này, “Ngũ Liệt Thần Quân” Trần Mịch Hoan liền chỉ vào đối phương, hét lớn một tiếng; “Bạch Biên Bức” Độc Cô Phạ Dạ trong nhà trọ cũng gầm lên giận dữ, mày râu dựng lên.

Ỷ Mộng hơi biến sắc, quát lên:

– Họ Ngô thất phu kia! Ngươi nói vậy là có ý gì! Ta và phe phái Lâm Mộc Sâm hoàn toàn không liên quan, cũng chỉ là bạn cùng chung hoạn nạn với Nhϊếp Thanh, gặp mặt mấy lần. Ngươi muốn khích bác ly gián sao!

Ngô Thiết Dực nói:

– Chỉ có nàng nói được, người khác không được nói sao?

Ỷ Mộng cười gằn nói:

– Ta biết, ngươi không vui vì ta nói ra bí mật ngươi cất giấu bảo vật, cho nên mới châm dầu vào lửa, muốn chúng ta nội chiến.

Ngô Thiết Dực thở dài:

– Ta và nàng vốn tốt đẹp, ta cũng đối xử với nàng rất tốt… Chính vì nàng quá đố kị, lòng dạ hẹp hòi, kết quả chúng ta hai hổ đánh nhau, chỉ có thợ săn được lợi.

Ỷ Mộng lắc đầu cười nói:

– Hai hổ? Không, chỉ có ngươi là “đại lão hổ”. Người khác muốn đánh “đại lão hổ”, chứ không muốn đánh một tiểu nữ tử đêm đêm nằm mộng như ta… Ta nói cho ngươi biết, là do ngươi tuyệt tình, cho nên ta mới tuyệt tình!

Ngô Thiết Dực “chậc chậc” mấy tiếng, nói:

– Thực ra chúng ta đều là loại người như nhau… ta thích điểm này của nàng. Ta cảm thấy chúng ta là một đôi do trời đất tạo nên, đáng tiếc nàng lại không nhìn ra, không khám phá được. Ta vốn định cầm tài vật cùng nàng cao bay xa chạy, nhưng nàng lại nghe lời gièm pha, bày mưu hại ta. Lần này nàng khiến ta thất vọng rồi.

– Không, chúng ta không phải cùng một loại người, không phải.

Ỷ Mộng căm phẫn nói:

– Ngươi không có nguyên tắc, ta có. Ngươi há chỉ dây dưa với Bạch nương di, ngươi còn… ngươi có biết Chiêu Nguyệt Hoan không?

Ngô Thiết Dực ngẩn ra:

– Chiêu Nguyệt Hoan?

Ỷ Mộng cười lạnh:

– Kẻ phụ lòng như ngươi, không phải đã quên hết rồi chứ?

Ngô Thiết Dực vẫn đang suy nghĩ:

– Chiêu Nguyệt Hoan?

Ỷ Mộng cười giận dữ, cao giọng ngâm lên:

– Yêu nhau không dám nguyện cùng bay, gặp gỡ cuối cùng thành hụt hẫng.

Ngô Thiết Dực vừa nghe, toàn thân cứng đờ, một lúc sau vải băng bắt đầu run rẩy. Chợt nghe hắn run giọng hỏi:

– Nàng nói là… “Tuyết Trung Chi Hoa” Chiêu nương tử?

Ỷ Mộng thân thiết nói:

– Hả? Ngươi nhớ lại rồi à.

Ngô Thiết Dực nói:

– Sao nàng lại nhắc tới bà ấy? Có biết bà ấy ở đâu không? Bà ấy… bà ấy có khỏe không?

Ỷ Mộng nói:

– A ha! Ngươi đã nhớ tới người phụ nữ số khổ này rồi.

Trong mắt Ngô Thiết Dực phun ra dung nham:

– Cho dù thế nào, nàng cũng không nên giày vò bà ấy… bà ấy đã đủ đáng thương rồi. Nàng bắt bà ấy để cưỡng ép ta cũng vô dụng, ta sẽ không…

Ỷ Mộng giận đến mức cười lên, khanh khách mấy tiếng, giống như cắn nát răng bạc nói:

– Ta bắt bà ấy? Ta uy hϊếp ngươi? Ha ha, ha ha! Ngươi có biết bà ấy là gì của ta không?

Ngô Thiết Dực ngẩng đầu lên, tuy không nhìn thấy biểu tình của hắn, nhưng thông qua hai hố đen thâm thúy lộ ra từ trong vải băng che mặt, vẫn có thể biết được sự sợ hãi và mê mang trong lòng hắn:

– Nàng là… bà ấy là?

– Ta là con gái của bà ấy.

Ỷ Mộng dùng dũng khí rất lớn, đè nén sự giận dữ cực lớn, gằn từng chữ một:

– Bà ấy là mẹ ta.

Nàng từ trong kẽ răng rít lên từng chữ từng câu:

– Bà ấy cũng là vợ cả của cha ta, “Tuyết Hoa Nương Tử” Chiêu Nguyệt Hoan, Chiêu Nguyệt nương tử!