Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Đỗ Tiểu Nguyệt

Chương 16: Phong lưu là lưu tình khắp nơi

Nghe được câu này, Ỷ Mộng hoàn toàn không thể tin.

Ngô Thiết Dực hiển nhiên cũng hiểu được suy nghĩ của nàng.

– Từ sau lần trước “viên hầu nguyệt” tụ tập, nàng đã quyết tâm chờ ta tới, sau đó hạ độc thủ, đúng không? Năm nay sở dĩ Ngũ Liệt Thần Quân đến sớm, chính là do nàng đặc biệt triệu tập trước thời hạn, đúng không?

– Đúng.

– Tại sao nàng lại tuyệt tình như vậy?

– Ta hận ngươi.

– Nàng hận ta, là vì ta tuyệt tình với nàng?

– Ta hận ngươi, là vì ngươi quá lăng nhăng.

– Nàng đã sớm biết ta phong lưu thành tính.

– Nam nhân luôn nói mình phong lưu, thực ra chỉ là hạ lưu. Phong lưu là lưu tình khắp nơi, hạ lưu là lưu tinh khắp nơi.

– Nàng mắng đúng… nhưng trước giờ ta đều như vậy, nàng cũng biết rồi. Nàng biết rõ nhưng vẫn ở cùng ta, vậy cần gì phải đột nhiên trở mặt với ta.

– Hành vi và việc làm của ngươi, trong lòng ngươi biết rõ.

– Được rồi.

Ngô Thiết Dực đột nhiên đổi giọng, mang vẻ cầu khẩn:

– Chúng ta có thể đi vào nói chuyện riêng không?

– Đi vào?

– Nhà trọ.

– Không cần nữa.

Ỷ Mộng bình tĩnh gần như lãnh khốc nói:

– Ta với ngươi đã không có gì phải nói riêng. Ta càng không muốn khiến những người giúp mình hiểu lầm.

– Nàng ở đây cũng nguy hiểm.

Giọng nói của Ngô Thiết Dực có phần cấp bách:

– Chuyện thế gian không phải đều vận hành như nàng biết, cũng không phải mỗi người đều hành động như nàng tin tưởng.

– Ta biết.

Ỷ Mộng lạnh lùng nói:

– Nhưng bọn họ đều tốt hơn ngươi, đều đáng tin hơn ngươi.

– Ta… không đáng để nàng tín nhiệm như vậy?

Ngô Thiết Dực khàn giọng nói:

– Ta… vẫn luôn đối xử tốt với nàng như vậy…

– Nhưng cũng từng đối xử tệ bạc, không thành thật với ta.

Giọng nói của Ỷ Mộng giống như thương hết tâm can:

– Mà bọn họ đều vì ta vào sinh ra tử, có mấy người còn thật sự hi sinh, mất mạng, ta không tin bọn họ, chẳng lẽ tin ngươi?

Ngô Thiết Dực ôm ngực, một lúc sau mới nói:

– Được, ta biết nàng không còn tin ta, là vì… ta từng cấu kết với mẹ kế của nàng…

Hai mắt Ỷ Mộng đột nhiên lộ ra sát khí:

– Loại chuyện này, ngươi còn có mặt mũi nói trước mặt ta!

Ngô Thiết Dực lại nói tiếp:

– Cho nên ta mới yêu cầu nàng vào trong nhà nói chuyện.

Ỷ Mộng giận đến sắc mặt trắng bệch, hiên ngang nói:

– Vậy cũng không cần, ngươi thích ở chỗ này nói công khai thì cứ việc, dù sao người mất mặt không phải ta, mà là chính ngươi. Là do ngươi quá ác, quá tham quá lang, ta mới tìm người đối phó với ngươi. Là ngươi có lỗi trước, ta cũng không làm chuyện gì mất mặt với người khác.

– Là ta mất mặt.

Ngô Thiết Dực nói:

– Ta hiện giờ không dám gặp người khác, nhưng ta cũng không tàn nhẫn với nàng.

– Như vậy còn không tàn nhẫn…

Ỷ Mộng cười giận dữ, bi phẫn nói:

– Ngươi đối với mẹ kế của ta cũng…

– Ta cũng không biết Bạch Cô Tinh là mẹ kế của nàng.

Ngô Thiết Dực nói:

– Nàng biết rõ hơn ai hết, đông bắc Thần Thương hội Tôn gia là một gia tộc lớn, ta căn bản không biết người nào họ Tôn, người nào không phải họ Tôn, người nào có quan hệ gì với họ Tôn…

Tôn Ỷ Mộng trừng đôi mắt hạnh, cặp mắt luôn khiến người ta cảm thấy yêu mị lại biến thành khí thế bức người:

– Ngươi nói vậy là có ý gì!

– Ta không có ý đắc tội với người của Tôn gia các ngươi.

Ngô Thiết Dực nói:

– Ta chỉ muốn nói rõ, lúc ta bắt đầu ở cùng mẹ kế của nàng, căn bản không biết bà ta là người của Tôn gia.

Tôn Ỷ Mộng cười lạnh:

– Ngươi luôn thích dính líu với nữ nhân, không chịu bỏ qua… điểm này ta biết.

Ngô Thiết Dực nói:

– Ta cũng vì không biết bà ta là người của Thần Thương hội, hơn nữa còn là người quan trọng như vậy, cho nên mới cùng bà ta… Đó đã là chuyện mười mấy năm trước rồi, về sau ta mới quen biết nàng.

Lúm đồng tiền của Ỷ Mộng trắng bệch:

– Khi đó ta căn bản không biết quan hệ giữa ngươi và bà ta.

– Ta cũng không biết.

Ngô Thiết Dực nói:

– Sau khi ta và bà ta có quan hệ không tầm thường, nhờ lệnh tôn đại nhân xem trọng, mời ta đến đông bắc, mới quen biết nàng… Chúng ta ở cùng nhau, sau khi trải qua một đoạn thời gian vui vẻ, có một ngày Tôn Tam Điểm mời tiệc, ta mới biết hóa ra Bạch Cô Tinh là tiểu thϊếp của hắn, cũng là mẹ kế của nàng…

Ỷ Mộng nói:

– Vậy ngươi có sợ không? Cha ta cũng không phải dễ chọc! Nếu để ông ấy biết, ông ấy sẽ gặm cả xương ngươi…

Ngô Thiết Dực nói:

– Nói thật ta cũng không sợ lệnh tôn. Không sai, hắn võ công cao, mưu kế lớn, danh vọng số một số hai tại võ lâm đông bắc, ai dám không theo? Nhưng ta còn không sợ hắn.

Ỷ Mộng lạnh mặt quát lên:

– Ngươi dám coi thường cha ta như vậy…

Ngô Thiết Dực vội vàng nói:

– Không phải ta muốn chọc giận nàng. Một là cha nàng chỉ hoành hành khu vực đông bắc, một khi ra khỏi đông bắc, chưa chắc đã so được với ta khi đó. Cho nên hắn mới mời ta đến đông bắc, thương thảo đại kế liên minh. Hai là hắn ở đông bắc cũng không làm chuyện tốt, dã tâm còn lớn hơn ta, mưu kế còn sâu hơn ta. Sơn Đông Thần Thương hội Tôn gia bị du͙© vọиɠ của hắn làm cho rối loạn, có lẽ nàng còn rõ hơn ta…

Ỷ Mộng nhất thời không thể phản bác.

Bởi vì lời hắn nói chính là sự thật.

– Nếu không phải hắn ngang ngược vô lý, thanh danh tồi tệ, nàng cũng không cần đến Sơn Tây xa xôi, một mình canh giữ đỉnh Nghi Thần, đúng không?

Ngô Thiết Dực biết đã nói trúng tâm sự của nàng:

– Hành vi và việc làm của hắn cũng không tốt hơn ta bao nhiêu, có lúc thậm chí còn hèn hạ hơn ta, điểm này nàng phải rõ hơn ta chứ? Cho nên dựa vào gì muốn ta kính hắn? Hắn cũng chỉ muốn lợi dụng ta, giúp hắn khoách triển thế lực mà thôi.

– Ngươi…

Ỷ Mộng căm hận giậm chân nói:

– Ngươi bớt nói xấu ông ấy đi!

– Ta nói xấu hắn, là vì hắn lung lạc ta, ngoại trừ muốn lợi dụng ta giúp hắn đưa thế lực vào võ lâm Trung Nguyên, còn đề cập với ta về truyền thuyết thần binh trên đỉnh Nghi Thần, trong Mãnh Quỷ động Sơn Tây.

Ỷ Mộng hừ lạnh nói:

– Ngươi nghe được đương nhiên là ngón trỏ máy động rồi.

– Ngón trỏ của ta máy động, hơn nữa lòng tham lại nổi lên.

Cặp mắt thâm thúy của Ngô Thiết Dực lại xuyên qua vải băng trùng trùng nhìn chung quanh:

– Nói tiếp sẽ liên quan đến cơ mật võ lâm, nàng thật sự muốn ta nói công khai ở đây?

Ỷ Mộng nói:

– Vì việc này, đã phát sinh nhiều chuyện lạ như vậy, chết nhiều người vô tội như vậy, còn cần bí mật sao? Muốn thì cứ nói, mọi người đều nghe rõ, ta cũng không muốn trở thành một trong số ít người biết bí mật mà chết uổng, càng không muốn đi chết theo ngươi!

Ngô Thiết Dực nói:

– Tôn Tam Điểm thăm dò được trong động ở núi hoang này có thần binh lợi khí, lấy được nó thì sẽ có ma chú pháp lực, hơn nữa nó có thể cắt đứt mọi kim loại, uy lực đủ để vô địch thiên hạ. Đây là thứ mà người trong võ lâm mong ước, chỉ không biết chuyện này là thật hay giả. Hơn nữa nghe nói vật này mười năm mới xuất thế một lần, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này mới có thể khai thác đúc thành thần binh lợi khí. Lệnh tôn lại không có vây cánh, quan hệ ở khu vực Sơn Tây, cho nên muốn nhờ ta mượn danh nghĩa quan phương, phái binh đi chiếm cứ bố trí, đoạt lấy báu vật, cùng hưởng với nhau.

Ỷ Mộng hừ lạnh nói:

– Lão nhân gia ông ta tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi lại chỉ hư tình giả ý!

Lần này Ngô Thiết Dực lạnh lùng nói:

– Đối phó với lệnh tôn, nếu không đủ giả dối, e rằng Ngô mỗ đã sớm không còn mạng ra khỏi đông bắc rồi.

Ỷ Mộng muốn bắt bẻ, nhưng lại không thay đổi được chuyện đối phương nói là sự thật.

Từ nhỏ nàng đã thấy bao nhiêu nhân sĩ chính trực, trung thành, bởi vì quá chân thành mà chết uổng dưới tay cha nàng.

Có lẽ chỉ loại tiểu nhân hèn hạ như Ngô Thiết Dực, mới có thể đối phó với Tôn Tam Điểm gian trá tàn bạo.

– Tình huống khi đó cũng rất đặc thù. Đương thời ta rất nghi hoặc, không biết hắn từ đâu thăm dò được ta rất quen thuộc khu vực đỉnh Nghi Thần, cho nên vẫn luôn dò hỏi ta tình hình trên núi dưới núi.

Ngô Thiết Dực nhớ lại nói:

– Mà ta cũng vẫn luôn thám thính, kỳ binh kia rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc ở nơi nào trên núi? Có phải ở nơi ta từng đi qua hay không?

Lúc này Ỷ Mộng đã tìm được một điểm để công kích.

Nàng đột nhiên lạnh lùng nói:

– Ngươi đừng giả vờ nữa!

Ngô Thiết Dực nhất thời nghe không hiểu:

– Thế nào?

Ỷ Mộng nói:

– Ngươi còn che giấu làm gì!

Ánh mắt Ngô Thiết Dực lóe lên, trầm ngâm nói:

– Chuyện này nàng cần gì phải…

Ỷ Mộng hừ lạnh nói:

– Ta chính là muốn công khai. Trước đây ngươi phá nhà cướp của, gϊếŧ người phóng hỏa, ăn tiền đút lót, trộm cắp lừa gạt, số tài sản bất nghĩa đó vửa lúc giấu ở trong động.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình.