Ỷ Mộng trầm mặc một lúc, mới thở dài nói:
– Ngươi chính là quá tham.
Ngô Thiết Dực chờ Ỷ Mộng đồng ý, lại nói thêm:
– Nhưng trong triều đình người người đều tham, chỉ ta không tham chẳng phải thiệt thòi? Trong võ lâm người người đều dùng bạo lực giành lấy quyền lực, chỉ ta không làm chẳng phải thành bia ngắm? Trên giang hồ ai nấy đều tham tài mưu lợi, chỉ ta không mưu chẳng phải thành kẻ thua? Đây gọi là “người trong giang hồ, thân không do mình” đúng không? Ta cũng nghĩ chỉ cần mình nắm giữ quyền hành, có được tài phú, sau đó sẽ bỏ xuống đồ đao, giúp người làm gốc, hành thiện làm vui… đáng tiếc ta không đợi được đến ngày đó, lại trở thành kẻ lưu lạc chân trời, chạy trốn vong mạng! Ta tuy tham, nhưng tham không phải vấn đề, vấn đề là vận khí của ta không đủ, tham lam chưa thành công đã thành nhân trước mà thôi! Thực ra nếu Lưu Bang Cao Tổ không tham, không thể khai sáng Đại Hán; nếu Thái Tổ hoàng đế không tham, há có thể lập Tống? Đại nhân vật không ai không tham, không tham quyền lợi thì cũng tham danh tiếng, cho dù là tiểu nhân vật cũng tham một mẫu ruộng, một thỏi bạc, vậy có gì sai? Nếu thật sự hoàn toàn không tham, chi bằng xuất gia làm hòa thượng, nếu không thì chính là kẻ không có chí khí, không hợp thời thế.
Hắn vừa mới kiểm điểm mình vì tham nên thất bại, nhưng thấy người khác cũng cho rằng như vậy, hắn lại muốn biện hộ giải thích cho mình.
Có một loại người, vốn là kẻ thông minh, một khi nắm quyền cũng là kiêu hùng cái thế, hắn có thể tự vấn tự xét lại mình, nhưng không chịu được người khác phê bình công kích hắn.
Có lẽ Ngô Thiết Dực chính là loại người này, hắn có thể mắng mình, kiểm điểm mình, nhưng lại không thể để người khác phê phán mình, quở trách mình.
Ỷ Mộng có vẻ như đã quen với cá tính phản phúc này của Ngô Thiết Dực.
Nàng dường như không định bắt bẻ.
Nhưng vẫn có người phản bác lời nói này, hơn nữa còn rất hùng hồn.
– Cái tham của đại trượng phu là có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm. Cái tham của một người là có thể dùng để gây dựng công danh phi thường. Ngươi nói đúng, nếu Lý Thế Dân không tham công danh cái thế, há có thể khiến nhà Đường hưng thịnh? Hàn Tín không tham sống sợ chết, há có ngày quyết thắng ngàn dặm, lập nên chiến công phi thường cho Hán Đế? Cho dù là một bình dân, vì tham vọng chiếu sáng ban đêm, mới phát minh ra nến; một tá điền vì tham được mùa, mới nỗ lực canh tác; một thư sinh vì tham đỗ Trạng Nguyên, mới cố gắng đọc sách… Tham không có gì sai, nhưng sự tham lam hoàn toàn xây dựng trên cậy quyền cướp của, không chừa thủ đoạn, gϊếŧ người đoạt bảo, trộm cắp lường gạt, tức là dùng sự tổn thất, đau đớn của người khác để thỏa mãn du͙© vọиɠ của ngươi. Đây gọi là tham lam, hon nữa vừa độc ác vừa lang sói, là sỉ nhục của hảo hán. Ngươi thân là quan phụ mẫu, còn là phú hào võ lâm, nhưng lại dùng loại thủ đoạn này, vì tư lợi bản thân mà gϊếŧ chóc khắp nơi, vì thỏa mãn du͙© vọиɠ mà khiến những người bán mạng cho ngươi lần lượt hi sinh. Kẻ bị ngôi sao Tham Lang chiếu mệnh như ngươi, chạy đến bước đường cùng, rơi đầu nơi núi hoang, có phải là nên có báo ứng này, tự chịu diệt vong?
Người nói chuyện đứng ở chỗ cao.
Trên cao nhìn xuống, nói năng hùng hồn.
Ngô Thiết Dực vừa nghe liền giật mình, ngẩng đầu lên, chỉ thấy đó là hán tử đứng trên nóc nhà kia.
Hắn nghe đoạn trước đã định phản bác, nhưng lại nhẫn nhịn, chờ hán tử kia nói xong, mới hỏi từng chữ từng câu:
– Ngươi, rốt, cuộc, là, ai?
Ỷ Mộng thở dài một tiếng, trả lời:
– Hắn à? Đứng cao như vậy, giống như bay lượn, đương nhiên chính là Phi Thiên Lão Thử rồi.
– Phi Thiên Thử?
Ngô Thiết Dực lại kinh ngạc:
– Lương Song Lộc? Hắn còn chưa chết?
– Hắn có thể xuất hiện ở đây, lại ở chỗ này nói chuyện, đương nhiên không chết.
Khóe miệng Ỷ Mộng nở một nụ cười yếu ớt:
– Lời hắn nói rất đúng, ngươi chính là quá tham lam, cũng quá độc ác, càng quá lang sói.
Nàng dừng một chút, lại bổ sung một câu:
– Ngươi có khốn cục hôm nay, hoàn toàn là tự chuốc lấy.
Giọng nói của Ngô Thiết Dực thay đổi.
Biến thành ôn nhu và ôn hòa, không giống tiếng dã thú kêu gào của Thiết Bố Sam.
– Sở dĩ ta có ngày hôm nay, quả thật là vì không biết kiềm chế du͙© vọиɠ, tham lam không biết điểm dừng.
Hắn cảm khái nói:
– Nhưng nếu ngay từ đầu ta đã hi sinh nàng, nói không chừng cũng sẽ không mất hết tiên cơ, đến nỗi bị công kích toàn diện, rơi vào tình cảnh như vậy!
Ỷ Mộng nhướng mày một cái:
– Hả? Nói vậy thì ta phải cảm ơn ngươi mới đúng rồi.
Ngô Thiết Dực cay đắng nói:
– Nàng đừng cười nhạo ta. Thực ra ta cũng biết nàng đang đợi ta, muốn bắt giữ gϊếŧ chết ta ở nhà trọ, đúng không?
Ỷ Mộng cười lạnh:
– Bắt thì tất nhiên, gϊếŧ thì chưa chắc.
Ngô Thiết Dực nói:
– Nàng đã sớm an bài, thậm chí hiệu triệu đám người Bạch Biên Bức, Ngũ Liệt Thần Quân, Phi Thiên Thử và Phi Nguyệt đến giúp một tay, đúng không?
Ỷ Mộng lại kinh ngạc:
– Ngươi biết rõ mà còn tới tìm chết?
Lập tức nàng lại tỉnh ngộ, nói:
– Vậy cũng khó trách. Vừa rồi Lương Phi Thử đã nói là ngươi quá tham quá lang, biết rõ trên núi có hổ, nhưng vì quá tham nên vẫn lên núi hổ.
– Hổ? Hổ lại không có.
La Bạch Ái ở một bên không nhịn được đính chính:
– Hắn biết rõ trên núi có quỷ, nhưng vẫn lên núi quỷ.
Ngô Thiết Dực đột nhiên nói:
– Tiểu tử kia, nếu như ta muốn gϊếŧ ngươi, ngươi đã sớm chết năm mươi hai lần rồi. Ngươi có biết vì sao đến bây giờ mình vẫn còn sống, nói mấy lời nhảm nhí này không?
– Không biết.
La Bạch Ái đáp.
Hắn quả thật không biết.
Hắn cũng thật sự muốn biết.
– Đó là vì có người không cho ta gϊếŧ ngươi.
Ngô Thiết Dực nói, mang vẻ căm phẫn.
– Ai?
La Bạch Ái không biết ai là “ân công” của mình:
– Vị nào là “đại quý nhân” của ta?
Ngô Thiết Dực hừ lạnh một tiếng, chỉ vào phía trong.
– Đỗ Tiểu Nguyệt?
La Bạch Ái thầm nghĩ: “Nhất định là tiếng hát của ta quá hay, hình dáng quá anh tuấn, cử chỉ quá tiêu sái… ít nhất nơi này cũng có một hồng phấn tri âm.”
Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhớ tới những gì mình nhìn thấy, không kìm được rùng mình một cái.
Thế nhưng hắn vẫn không hiểu.
Không hiểu vì sao Ngô Thiết Dực lại nghe lời Đỗ Tiểu Nguyệt, càng không hiểu vì sao Đỗ Tiểu Nguyệt lại cầu xin giúp mình.
Ỷ Mộng không nhịn được suy luận tiếp:
– Bất kể núi hổ hay núi quỷ, ngươi đã biết ta muốn hại ngươi, vì sao ngươi không ra tay trước, lại cải trang thành dáng vẻ nhếch nhác như vậy… đây… đây không giống như cá tính của ngươi.
Ngô Thiết Dực cười thảm nói:
– Ta há phải tự nguyện trở thành như vậy?
Mặc dù vẫn có từng lớp vải băng che mặt hắn, nhưng ai cũng có thể suy đoán được, thần sắc của hắn nhất định là rất khổ sở.
Ỷ Mộng nghe ra sự bi phẫn trong giọng nói của hắn, có phần ngạc nhiên:
– Không ngờ Hổ Uy thông phán cũng có một ngày bị người ta bức hại.
Nàng lại mang vẻ thương tiếc nói:
– Ngươi bị Tứ Đại Danh Bổ ép đến bước đường cùng, phải che mặt dịch dung đúng không?
Ngô Thiết Dực nặng nề lắc đầu:
– Không.
– Ta là bị chính mình hại.
Hắn nặng trĩu nói:
– Cũng bị cá tính của mình hại.
Ỷ Mộng đồng ý:
– Loại người giống như ngươi, cũng chỉ ngươi mới có thể hại chết chính mình.
Ngô Thiết Dực nói:
– Nhưng người thật sự hại ta, lại không phải chính ta, mà là nàng.