Nhà trọ Ỷ Mộng nằm ở mặt tây chân núi Nghi Thần.
Đỉnh Nghi Thần ở Sơn Tây.
Ỷ Mộng đứng trước nhà trọ.
Trên trời có trăng.
Bóng trăng di động về phía tây.
Trăng chiếu thôn tây, giống như răng trắng trong đêm tối, ven rìa còn mang chút đỏ thẫm kinh tâm.
Ỷ Mộng đứng dưới trăng, như thơ như mộng, nhưng lời nói của nàng lại không hề có ý thơ vị mộng, mà là sát khí đằng đằng:
– Ngươi sợ ta? Đường đường là thông phán Ngô Thiết Dực oai phong, cũng sợ một tiểu nữ tử như ta?
Nàng vừa nói vừa muốn đến gần. Thiết Bố Sam lại lui một bước, nhẹ giọng quát lên:
– Nàng còn bước tới nữa, ta sẽ phải động thủ!
Ỷ Mộng cười, cười có vẻ đau thương:
– Thế nào? Cuối cùng Ngô Thiết Dực tiếc hoa háo sắc cũng lộ ra bộ mặt thật, muốn gϊếŧ nữ nhân, muốn gϊếŧ ta rồi.
Nàng nói chuyện, cầm thương, đứng dưới trăng, lại đến gần một bước.
Một bước nhỏ.
Thiết Bố Sam không tự chủ được lại lui về phía sau một bước.
Vừa lui như vậy, hắn lại đến gần người đứng chặn phía sau thêm một bước.
Có ba người theo Ỷ Mộng từ nhà trọ bước ra, một người trong đó đã sớm đến phía sau Thiết Bố Sam.
Thiết Bố Sam liên tục lui lại. Người nọ hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi còn bước tới nữa, ta cũng phải xuất thủ.
Nàng dùng giọng điệu gần giống như Thiết Bố Sam vừa rồi.
Người nói chuyện là nữ nhân.
La Bạch Ái, Diệp Cáo, Hà Phạm đều nhận ra người này.
Nàng là Kiếm Bình.
Ngoại trừ Kiếm Bình, còn có hai người khác cùng Ỷ Mộng từ trong nhà trọ đi ra.
Bọn họ đều là nữ nhân.
Bọn họ chia làm bốn hường, chặn đứng tất cả đường đi của Thiết Bố Sam.
Ba thiếu niên cũng nhận ra được hai người này.
Một người là Lý Tinh Tinh.
Lý Tinh Tinh là người hầu phụ trách rượu và thức ăn trong nhà trọ, người rất dễ nhìn, nhưng không phải rất đẹp.
Nàng chính là “bạn tri giao” được Ỷ Mộng nhận xét là “giỏi về điểm huyệt”.
Một người khác là Ngôn Ninh Ninh.
Ngôn Ninh Ninh là người hầu phụ trách quét dọn phòng trọ, dáng người rất đẹp, nhưng lại không phải rất dễ nhìn.
Nàng chính là “tiểu muội muội” được Ỷ Mộng đặc biệt giới thiệu là giỏi tiễn pháp và có thể bắt chước các loại âm thanh.
Hai nàng cùng với Kiếm Bình, Ỷ Mộng bao vây bốn phía Thiết Bố Sam.
La Bạch Ái vừa thấy bọn họ, trong lòng vui mừng, không nhịn được kêu lên:
– Các người đều không có chuyện gì… vậy thì tốt rồi. Ban nãy trên lầu, dưới lầu đều có người chết, còn có ma quỷ náo loạn! Con quỷ kia còn rất hung ác! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Hỏi đến đây, La Bạch Ái lại ngừng nói.
Bởi vì hắn biết mình có hỏi cũng vô ích.
Mọi người đã giương cung bạt kiếm, tùy thời động thủ, như lâm đại địch, chiến đấu sinh tử, có ai thừa thời gian giải thích ngọn nguồn cho ba “tiểu hài tử” bọn họ (đương nhiên cách xưng hô này La Bạch Ái không thích nhất, cũng quyết không đồng ý).
Có lúc La Bạch Ái thầm nghĩ, vẫn là làm danh bổ tốt hơn. Nếu những lời này là do Vô Tình nói ra, ai dám không trả lời? Ai có thể không để ý? Lỡ may danh bổ sinh hiểu lầm, xem ngươi là tội phạm, may mắn thì trói gô đưa về nha môn báo cáo, còn nếu tâm tình không tốt, hai ba món ám khí bắn ngươi bảy tám cái lỗ, xem ngươi còn dám phớt lờ hay không.
La Bạch Ái chỉ hận mình không phải là danh bổ… mặc dù tốt xấu gì cũng là một nha sai, nha dịch, nhưng so với Tứ Đại Danh Bổ vẫn có một khoảng cách lớn như trời.
Vì chuyện này, hắn quyết chí muốn làm đại nhân vật.
Hắn thề phải làm danh bổ.
Trong cuộc đời, có lẽ ai cũng sẽ sinh ra ý niệm tiến về phía mục tiêu vĩ đại.
Ta muốn trở thành ai đó…
Ta nhất định phải làm được gì đó…
Ta nói gì cũng không muốn sống uổng đời này!
Muốn thì dễ dàng, làm được lại khó.
Đó cần có sự kiên trì, nhẫn nại, chờ đợi, cùng với nỗ lực lâu dài, tài năng hơn người, còn phải có vận may rất tốt mới làm được.
Loại chí lớn và hăng hái tự nhiên nảy sinh, khí thế hùng hồn này, phần lớn đều là chợt sinh chợt tắt.
La Bạch Ái thì sao?
Hắn có đủ nghị lực hay không? Có đủ may mắn hay không? Có đủ bản lĩnh hoàn thành chí lớn của mình hay không?
Ngươi nói sao?
Ngươi thì sao?
Thiết Bố Sam không lui lại nữa, hắn lộ ra hàm răng trắng, trong đêm tối vô cùng uy nghiêm.
– Mộng nhi, nàng cần gì phải ép ta đến đường cùng?
Hắn vừa gọi “Mộng nhi”, Ỷ Mộng nghe được trong lòng mềm đi. Có điều đến thời khắc này, mạng người hi sinh đã quá nhiều, chuyện xảy ra đã không thể bù đắp, do đó tuy trong lòng nàng hơi dao động, nhưng giọng nói lại càng lãnh khốc:
– Đến lúc này ngươi còn nói với ta những lời như vậy? Ngô đại nhân, con đường này là ngươi muốn đi, ngươi đã ép chúng ta đi lên con đường không lối về rồi.
Thiết Bố Sam nói:
– Trước giờ ta chưa từng nghĩ đến chuyện áp bức nàng, nhiều nhất ta chỉ định ép nàng xuống đỉnh Nghi Thần, ra khỏi Dã Kim trấn mà thôi.
Kỳ quái là sau khi Ỷ Mộng vạch trần hắn chính là “Ngô Thiết Dực”, mồm mép của Thiết Bố Sam cũng trở nên linh hoạt, thậm chí hắn còn cười khổ một tiếng:
– Hoặc là, nếu ta sớm áp bức nàng, chưa chắc đã có kết cục như vậy.
Ỷ Mộng cười lạnh nói:
– Kết cục của ngươi? Chúng ta vừa mới lên đài thôi! Ngươi nghĩ kết cục chỉ như vậy? Không dễ thế đâu.
Ngô Thiết Dực nói:
– Ta biết hiện giờ lên đài, kết cục đã không do ta. Ta đã không còn cơ hội toàn thân rút lui, thậm chí ta không mong có thể sống sót xuống đỉnh Nghi Thần, không hi vọng có thể còn sống ra khỏi Sơn Tây. Nhưng Mộng nhi, nàng cũng chưa chắc đứng bên phía thắng lợi, chính nàng cũng phải cẩn thận… Thực ra đây cũng là nguyên nhân chính ta muốn ép nàng rời khỏi nơi này. Nhà trọ Ỷ Mộng có gì tốt? Nàng cần gì phải sống quãng đời còn lại ở đây? Tội gì phải uổng phí nửa đời vì nó?
Ỷ Mộng đột nhiên cười mấy tiếng, hỏi:
– Ngươi muốn ép ta đi?
Ngô Thiết Dực nói:
– Ta là vì muốn tốt cho nàng.
Ỷ Mộng lại hỏi:
– Ngươi không muốn ta ở nhà trọ lâu dài?
Ngô Thiết Dực nói:
– Đây thật sự là một nơi chẳng lành.
Ỷ Mộng nói:
– Cho nên ngươi vừa sáng vừa tối, tìm đủ mọi cách, qua cửa chém tướng, giả quỷ giả thần cũng muốn đến đây?
Ngô Thiết Dực than một tiếng, một lúc sau mới nói:
– Tham.
Ỷ Mộng lại ngẩn ra:
– Tham?
Ngô Thiết Dực nói:
– Chính vì ta quá tham lam, cho nên mới đến nơi này, mới rơi vào tình cảnh này.
Ỷ Mộng nghe lại hiểu được.
Tham.
Tất cả đều bởi vì “tham”.
Ngô Thiết Dực lại nói:
– Ta vốn là đại quan triều đình, thuyên chuyển làm quan lớn địa phương, quyền cao thế mạnh, vinh hoa phú quý. Nếu như ta không tham, làm sao sa sút đến mức này, lưu vong chân trời? Ai có thể trừng trị được ta? Có ai không sợ ta kính ta? Tham yêu sân si, ta chính vì không thõa mãn, không kiềm chế, không cam lòng, không nhận mệnh, kết quả càng tham càng nhiều, càng nhiều càng cảm thấy không đủ, càng ngày càng tham, cuối cùng không chống đỡ được, đã sụp đổ, vừa sụp đổ thì tai hoạ thi nhau kéo đến, càng vùng vẫy thì càng lún sâu vào bùn. Trước giờ phúc đến thì ít, họa đến thì nhiều, một khi không gặp vận, phát sinh vụ án, vậy thì phúc hoàn toàn không đến, tai họa lại đến liên hồi. Ta có cố gắng rút lui, tránh né đầu gió cũng vô dụng. Một đường tri giao đều đóng cửa, bằng hữu chơi bời đều thành kẻ địch, những người đối xử tốt với ta cũng bị ta kéo xuống, những kẻ căm ghét ta lại thừa cơ bỏ đá xuống giếng, hoặc cười trên nỗi đau của người khác… Mỗi người đều có sơ hở và điểm yếu của hắn, nàng nói xem, nếu như ta không “tham”, sẽ có tử cục như tối nay sao?