Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Đỗ Tiểu Nguyệt

Chương 13: Người tới là ai

Ánh trăng sáng rực.

Ánh trăng đầy trời, giống như ban ngày, thấp thoáng còn có điểm màu đỏ kỳ dị.

Nhưng Diệp Cáo, Hà Phạm, còn có La Bạch Ái, trong lòng lại không sáng không rõ, chỉ cảm thấy kỳ quái.

Ngô Thiết Dực sao lại là Thiết Bố Sam?

Thiết Bố Sam sao lại biến thành Ngô Thiết Dực?

Cặp mắt của Thiết Bố Sam lộ ra trong băng vải, giống như hai ngọn đèn, hai cái giếng, hai vực sâu.

Sau đó hắn hét lên giận dữ, long trời lở đất, phá vỡ đêm trăng, chim chóc sợ bay, đinh tai nhức óc, như ma như quỷ, thật lâu không dừng.

Chợt nghe một giọng nói xa xăm cất lên:

– Ngô Thiết Dực, ngươi quỷ khóc yêu gào cũng vô dụng. Có án rồi, ngươi đã bị bao vây, quỷ kế của ngươi đã bị nhìn thấu, ngươi đã đến bước đường cùng rồi.

Thiết Bố Sam giống như một con thú bị vây, mặc dù bị thương, bị đau, nhưng vẫn là một con thú giận dữ sức sát thương rất lớn, nó vẫn không từ bỏ, vẫn đang chiến đấu.

Hắn không khuất phục.

Hắn không bỏ cuộc.

Hắn giống như vua của vạn thú, tuy bị thương răng mất vuốt, nhưng khi phản công bách thú vẫn không phải đối thủ, bách chiến bách thắng.

Có điều khi giọng nói mang vẻ tang thương, có phần uể oải này vừa cất lên, Thiết Bố Sam lại giống như bị trúng đòn nặng.

Ánh mắt thâm thúy như cắn nuốt người khác của hắn, đột nhiên có vẻ sợ hãi.

Hắn thậm chí còn khẽ gầm một tiếng, giống như vết thương cũ phát tác.

Hắn còn hơi run rẩy.

Hắn gần như muốn rút lui… nếu như có đường để trốn.

Cái kẻ toàn thân đầy vết thương, giống như làm bằng sắt này, cũng có lúc sợ?

Nhân vật trong lời đồn xảo quyệt gian trá, lòng dạ độc ác, cũng có đối thủ khiến hắn sợ hãi?

Nếu như có đường để trốn, Thiết Bố Sam nhất định sẽ bỏ chạy.

Nhưng không có.

Không có đường nữa.

Trước khi giọng nói này vang lên, người này còn chưa tỏ thái độ, có lẽ Thiết Bố Sam vẫn còn đường trốn.

Nhưng khi đó hắn không thể đi, muốn đi thì trừ khi vứt bỏ Đỗ Tiểu Nguyệt.

Hiển nhiên Thiết Bố Sam không muốn làm như vậy, hoặc là hắn không thể làm như vậy.

Chần chừ một chút, giọng nói kia vang lên, Thiết Bố Sam cảm thấy chấn động, tiếp đó một người xuất hiện.

Người ở dưới trăng.

Trăng chiếu mặt đất.

Người lại không phải ở trên mặt đất.

Mà là trên nóc nhà.

Người này một chân co lại nâng ngang bụng, dùng một mũi chân đứng trên mái hiên, nhìn xuống mặt đất mênh mang, giọng nói giống như lơ lửng ngoài trời.

Thiết Bố Sam nhìn lên trên.

Trước khi ngẩng đầu, hắn vẫn tràn đầy kinh hãi.

Nhưng kỳ quái là sau khi hắn ngẩng đầu nhìn, vẻ sợ hãi lại giảm bớt đi nhiều, thay vào đó là ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Những chuyện này có lẽ người khác không chú ý tới, nhưng Hà Phạm và Diệp Cáo đều nhìn thấy, dù sao bọn họ đều là ái đồ do Vô Tình một tay huấn luyện ra.

Người trên nóc nhà nhẹ nhàng như tiên, vẻ mặt nhợt nhạt. Diệp Cáo và Hà Phạm mặc dù cảm thấy có phần quen mắt, nhưng đều không nhận ra người này.

Bọn họ không nhịn được nhìn sang La Bạch Ái.

Dù sao La Bạch Ái cũng đến nơi này trước, bọn họ đều hi vọng La Bạch Ái có thể nói cho mình biết người tới là ai.

Khoảng thời gian này chung sống, bởi vì trải qua hoạn nạn, đánh đánh mắng mắng, ba người đã hình thành một loại tín nhiệm giao hảo sâu sắc và phi phàm. Có thể tâm linh trẻ tuổi của bọn họ còn chưa phát giác ra, nhưng trên cảm tình thực sự đã không thể xóa nhòa.

Có điều thần sắc của La Bạch Ái còn mê mang hơn bọn họ.

Hắn dường như cũng không biết người tới là ai.

Hắn ngược lại khó hiểu nhìn Diệp Cáo và Hà Phạm, mang theo đôi chút trách cứ, giống như trách bọn họ vì sao không nói cho hắn biết “Ngô Thiết Dực chính là Thiết Bố Sam”.

Thực ra Diệp Cáo và Hà Phạm cũng không biết vì sao Ngô Thiết Dực lại là Thiết Bố Sam, Thiết Bố Sam vừa hôi vừa rách sao lại biến thành Ngô Thiết Dực đại gian đại ác… Trên thực tế, bọn họ chỉ biết cần phải đánh đại lão hổ, truy bắt gian thần Ngô Thiết Dực… nhưng Ngô Thiết Dực hình dáng thế nào, là nhân vật gì, bọn họ lại chưa từng nhìn thấy. Có điều bọn họ cũng không ngờ được, tên tham quan cái thế gần như phải xuất động “sư phụ” và ba vị sư thúc đồng loạt truy bắt, lại là Thiết Bố Sam giống như âm hồn không tan, vừa rách vừa nát còn hôi vô cùng, vẫn luôn ở trong nhà trọ.

Nhưng hiện giờ bất kể La Bạch Ái, Hà Phạm hay Diệp Cáo đều nhìn ra được.

Thiết Bố Sam đã không còn đường để trốn.

Bởi vì sau khi hán tử kia xuất hiện trên nóc nhà, tiếp đó còn có người lục tục xuất hiện.

Bọn họ đều từ trong nhà trọ đi ra, rất nhanh cũng rất hiểu ngầm tạo thành vòng vây.

Bọn họ tổng cộng có bốn người.

Bốn nữ tử, bốn phương hướng, bao vây Thiết Bố Sam.

Người cầm đầu cao quý thoát tục, diễm lệ say lòng người, khiến La Bạch Ái “nhớ mãi trong lòng, không lúc nào quên”, đến mức “nỗi nhớ như trăng sáng, thường thường giảm ánh soi”.

Ỷ Mộng.

Nàng ở đây.

Nàng đã đến.

Nàng còn sống.

Hơn nữa còn sống càng xinh càng đẹp càng vô song, càng vì nàng đang tràn đầy một loại tâm tình báo thù rửa hận, nhìn càng có vẻ oai hùng hiên ngang. Mà đây chính là phong thái hơn người, khí chất tuyệt thế khiến cho một cô gái xinh đẹp biến thành xinh đẹp không thể mô tả được.

La Bạch Ái nhìn thấy, trong lòng khẽ than, trong miệng lại kêu lên một tiếng.

Ỷ Mộng từ từ đi tới.

Trong tay nàng cầm thương.

Nàng nhìn chăm chú vào Thiết Bố Sam, ánh mắt rất kỳ quái, có phẫn uất, có thương tiếc, có căm hờn, có chán ghét, cũng có thương hại, có sát khí, còn có những tâm tình phức tạp kỳ dị khác.

Nàng cách hắn khoảng chừng bảy, tám bước, đứng lại nhìn hắn, giống như băng vải trên người hắn là một tấm tàng bảo đồ huyền bí. Một lúc sau trong cặp môi đỏ đã mất đi màu máu mới thốt ra câu nói đầu tiên:

– Hóa ra… thật sự là ngươi.

Thiết Bố Sam lui lại một bước.

Thân hình hắn hơi lảo đảo, trong mắt cũng lộ ra vẻ bi ai.

– Ngươi sớm đã tới… lại… cần gì phải gạt ta?

Thiết Bố Sam cúi đầu.

Không biết hắn đang nhìn cái bóng cồng kềnh cổ quái của mình dưới trăng, hay là đang nhìn băng vải dính máu nứt toác của mình, tóm lại cả vải máu và cái bóng của hắn đều hơi run rẩy.

– Ngươi muốn lừa dối ta… cũng không cần… không cần hóa trang thành thế này!

Nói xong, Ỷ Mộng ánh mắt rưng rưng, đến gần một bước.

– Không!

Thiết Bố Sam bỗng nhiên cảnh giác, kêu lên một tiếng, hoàn toàn khác với giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn ngày thường.

– Nàng… không nên tới!

Hắn khàn giọng nói.

Rất cấp bách.

Nhưng giọng nói không còn khô khốc khó nghe giống như quái thú kêu gào.

Ngược lại có một loại thâm trầm hấp dẫn của hán tử trung niên từng trải việc đời.