– Nhưng cô lại không kiên nhẫn với ta.
– Thực ra ta luôn không có tính kiên nhẫn… nếu không ta cũng sẽ không chém ngươi nhiều đao như vậy.
– Chém chết ta rồi, cô cũng không có lợi ích gì.
– Chém chết ngươi rồi, cũng không phải có lợi ích gì, mà là uy phong.
– Uy phong?
– Một đao chém đầu của thủ lĩnh Tứ Đại Danh Bổ, chẳng phải là một đại sự dương danh giang hồ, cực kỳ uy phong?
– Cô lại vì vậy mà gϊếŧ người? Tại sao? Ta khiến cho cô rất chán ghét?
– Không phải. Đó là vì danh tiếng của ngươi lớn hơn ta, cũng không có mấy người danh tiếng cao hơn ta.
– Trong võ lâm cô đã rất nổi danh rồi.
– So với ngươi hình như còn kém một đoạn lớn… dù sao danh tiếng của sát thủ cũng không tốt lắm. Huống hồ trước khi ta và ngươi đối mặt đã từng có hận cũ, ngươi lại hoàn toàn không biết, hiện giờ ta cũng không muốn nói cho ngươi biết.
– Mối hận cũ? Thường thường tạo thành nghiệt duyên! Ta ít nhiều cũng biết một chút, cô cũng đừng dọa ta. Thực ra làm công sai danh dự càng không tốt… thông thường đều bị người ta gọi là “vuốt ưng”, “chó săn”.
– Ngươi không phải chó săn, nhưng lại có mũi chó.
– Mũi chó?
– Ta thấy ngươi ngửi ngửi chất nước, nghe nghe đất đá, lại hỏi hỏi Ỷ Mộng, nhìn nhìn Tiểu Nguyệt, ta đã biết cái tên hành động không tiện ngươi quả thật không dễ chọc.
– Nói chung tra án cũng giống như chữa bệnh, nhìn, nghe, hỏi, sờ mà thôi. Có điều cô không chỉ chém đầu ta, cũng từng giúp ta một tay.
– Ngươi muốn nói đến lần cả người lẫn xe lật vào trong hố bẫy, ta chỉ thuận tay mà thôi… Muốn gϊếŧ ngươi thì tự ta gϊếŧ, người khác gϊếŧ thì ta lại bất bình. Huống hồ bọn chúng muốn ám toán ngươi, mà hai chân ngươi lại không thuận tiện, như vậy không công bằng.
– Nữ nhân như cô có hai đặc điểm.
– Đặc điểm? Chỉ có hai? Ta lại cảm thấy toàn thân đều bất đồng với người khác.
– Một, cô rất yêu quý trẻ con, nhìn ra được, cô chưa từng hạ độc thủ với trẻ con.
– Trẻ con khả ái nhất, không xảo quyệt giống như người lớn, người trưởng thành thì sẽ trở nên tà môn. Trẻ con đều trung thành, còn người lớn không kẻ nào không gian trá.
– Cô cũng là người lớn…
– Ta là nữ nhân lớn. Nữ nhân có lớn cũng là cô gái nhỏ, cô gái nhỏ thì có gian trá cũng hồn nhiên.
– Nữ nhân lớn thì ta lại dễ dàng nhìn ra được.
– Ngươi… xem ra ngươi không phải “chó săn”, mà là “miệng chó không mọc được ngà voi”, không ngờ ngay cả đại bổ đầu Vô Tình luôn lãnh khốc cũng ba hoa như vậy.
– Nhìn, nghe, hỏi, sờ… đây có thể xem là môn “hỏi” đúng không?
– Bây giờ đến phiên ta “hỏi” ngươi… một đặc điểm khác thì sao?
– Mỗi lần cô nói đến chuyện ta tàn tật, đều không e dè.
– Chuyện này… ngươi để bụng? Ta nên xin lỗi ngươi. Con người ta nghĩ gì nói nấy, làm sát thủ còn được, bởi vì một đao thành sảng khoái, nhanh nhẹn gọn gàng, nhưng âm mưu đấu trí ta vẫn thiếu một chút, ngay cả Ỷ Mộng cũng nói ta không thích hợp làm sát thủ…
– Ta không phải muốn nói như vậy, ta tán thưởng điểm này của cô.
– Cái gì? Ngươi, tán, thưởng, ta, nói, ngươi, là, tàn, tật… không phải chứ?
– Thực ra trên giang hồ, người người đều kiêng kị chuyện này của ta. Có người là vì sợ ta, bất kể là sợ ám khí hay thân phận của ta. Có một số người là vì không muốn thương tổn ta, bọn họ đều là bằng hữu của ta và lòng dạ phúc hậu. Mọi người biết rõ ta không tiện đi lại, nhưng không ai dám nói thẳng. Lâu ngày ta cũng cảm thấy là một người không bình thường. Mọi người đều không nói lời thật, chỉ nhìn như không thấy, muốn an ủi ta, ngay cả chính ta cũng không dám nói thẳng. Thực ra ta chỉ hành động không tiện, lâu ngày thành thói quen, ngay cả tâm lý cũng không bình thường. Cô thì lại nói thẳng không e dè, nhưng cũng không phải cố ý đả kích. Ta cảm thấy…
– Chuyện này… ngươi không trách móc là tốt rồi. Ta có phần nói không suy nghĩ… lúc nhỏ ta sinh sống ở một nơi, nơi đó nếu ta không ngoan cường, sắc bén, nịnh bợ để sống sót, những kẻ nịnh bợ, sắc bén, ngoan cường kia nhất định sẽ đẩy ta xuống, cắn nuốt hết.
– Ta lại cảm thấy cô thẳng thắn khả ái, xem ta là bằng hữu, mới không cần né tránh.
– Hì hì, ta lại không ngờ.
– Không ngờ cái gì?
– Không ngờ ngươi cũng có lúc tán thưởng ta, cũng không ngờ ngươi đã sớm nhìn thấu ta.
– Đó đều là do cô. Cô chém ta nhiều đao như vậy, cô chém một lần ta lại hoài nghi một lần. Huống hồ đã sớm có người cảnh báo, cho rằng thân phận cô rất có vấn đề.
– Ai?
– Lúc này không tiện nói, có lẽ không qua tối nay cô sẽ biết được. Huống hồ đối phương chỉ hoài nghi thân phận của cô, nhưng cũng nhắc nhở ta, cô hẳn không thuộc đám người trung thành với Ngô Thiết Dực.
– Một nhân vật thần bí như vậy? Ta cũng muốn xem thử. Vậy rốt cuộc từ lúc nào ngươi mới kết luận ta không phải Tập Mai Hồng?
– Lúc vừa rồi.
– Vừa rồi?
– Trên cầu độc mộc.
– Thế nào? Ta đứng trên đất thì giống, còn lên cầu thì lại không giống?
– Không phải. Ở trên cầu, vì cứu Ma Nhi, A Tam, cô đã dùng cả đao kiếm, kiếm pháp còn mạnh hơn đao pháp, đây là “Tập gia Kinh Mộng đao” cái gì?
– Ta biết ngươi hoài nghi ta, nhưng lại không quyết tâm một đao gϊếŧ chết ngươi. Ngươi làm sao biết Vương Phi biết dùng kiếm?
– Ai nói Vương Phi chỉ biết dùng đao? Vương Phi một tay thủy tinh ám khí, giương đông kích tây, cũng sử dụng rất tàn nhẫn. Huống hồ vừa rồi cô và Ma Nhi, A Tam kéo xe gỗ của ta, vừa phát lực đã kéo lên rãnh trời, nội lực này cũng không phải dễ dàng có được.
– Lần sau ta sẽ cầm kiếm đâm ngươi, đao chém không chết chưa chắc dùng kiếm cũng không gϊếŧ được. Nếu vẫn không chết thì dùng thủy tinh phóng lén, đánh chết cho xong.
– Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn đã nhọc lòng. Xin cô để ta sống lâu thêm mấy ngày, để mọi người phá án xong rồi hãy gϊếŧ, đừng làm vỡ đá thủy tinh của cô, được không?
– Ý của ngươi là muốn hợp tác với ta?
– Giữa chúng ta không có xung đột lợi ích, đúng không?
– Ta muốn hoa sắt, ngươi muốn phá án; ta muốn bảo vệ Ỷ Mộng, ngươi muốn bắt Ngô Thiết Dực… xem ra tạm thời không có.
– Như vậy, cô phải nói cho ta biết mấy chuyện.
– Những gì ta biết đã nói rồi.
– Ma quỷ náo loạn nhà trọ Ỷ Mộng, rốt cuộc là chuyện gì?
– Ta cũng không biết. Ngươi biết đấy, ta đến là để giúp Ỷ Mộng. Ma quỷ kia rõ ràng gây bất lợi cho Ỷ Mộng và đám tỷ muội trong nhà trọ, nếu ta điều tra ra được, há để cho ma quỷ hung hăng ngang ngược như vậy. Có điều theo những người từng gặp quỷ nói, nốt ruồi đỏ của nữ quỷ kia vừa lúc phù hợp với mẫu thân Ỷ Mộng, e rằng trong đó có chuyện lạ.
– Lần trước cô cùng Ỷ Mộng lên núi vào miếu, có phát hiện gì khác không?
– Thực ra trước sau ta đã mấy lần cả sáng lẫn tối lên núi vào động, cũng chỉ muốn đυ.c nước béo cò, thừa cơ kiếm chác đá hiếm hoa sắt rồi rời đi. Nhưng lại là quỷ khí âm trầm, không có cửa ngõ, có thể giữ mạng rút lui đã là may mắn. Những gì ta nói với các ngươi đều là sự thật, trong lòng ta cũng không tin có quỷ, nhưng nhìn thấy trước mắt lại không thể không tin, có phần mơ hồ.
– Vậy lần này cô theo ta lên núi làm gì?
– Cũng là muốn thừa nước đυ.c thả câu. Huống hồ có ngươi ở đây, mười tên tám tên thì ngươi đã ngăn cản chín tên, ta thuận tiện hơn nhiều, thừa cơ đi vào, thấy quỷ gϊếŧ quỷ, gặp địch gϊếŧ địch, có chỗ tốt không bỏ qua, không có việc gì làm thì chém ngươi một ba năm bảy đao.
– Kết quả, cô cũng đã cứu ta hai bốn sáu tám lần.
– Nhiều như vậy sao? Nhiều nhất chỉ một lần nửa lần mà thôi. Huống hồ ta cũng đã cảm thấy hối hận.”
– Hối hận cái gì?
– Ta vốn tưởng rằng ngươi vẫn luôn tín nhiệm Nhϊếp Thanh giả này, cho nên đi theo xem thử ngươi bị hắn hãm hại ra sao, ta có thể ở một bên vỗ tay cười trộm. Không ngờ ngươi vẫn luôn đề phòng hắn, ta đã uổng tâm, uống phí, uổng công rồi.
– Vậy cũng không phải. Hiện giờ nếu không có cô, ta cũng chưa chắc có thể kiềm chế Lâm công tử.
– Có lẽ lần này đến đây, thu hoạch lớn duy nhất là…
– Là cái gì? Đã có thu hoạch sao? Vậy đáng chúc mừng.
– Chính là kết giao bằng hữu với tên chó săn, vuốt ưng ngươi, đương nhiên còn kèm thêm hai tên tiểu tử miệng chó, móng gà.
– Đây gọi là mua một tặng hai.
– Đúng, mua một cây chổi, tặng hai cái rổ.
– Núi cao nước xa, gặp quỷ gϊếŧ địch. Nhúng tay vào vũng nước đυ.c này, có thể nhặt được cây chổi, cái rổ cũng xem như không uổng rồi… Giống như ta, ngoại trừ một thân bùn đất, ngay cả ống nhổ cũng không nhặt được một cái.
– Ngươi bớt gài bẫy người khác đi! Ta còn có một thu hoạch bất ngờ.
– Lần này lại là tẩu thuốc, ấm nước, thùng phân gì vậy?
– Tới Mãnh Quỷ miếu nhiều lần, có sáng có tối, có đánh có gϊếŧ, cuối cùng lần này đã vạch trần được ba tên, trong đó còn nằm xuống hai tên không biết là người hay quỷ, không phải thu hoạch thì là gì.
– Nếu bọn chúng không nội chiến, chúng ta tuyệt đối không dễ chiếm được tiện nghi… lúc này người nằm xuống chỉ sợ là chúng ta.
– Cho nên ngươi không cần hỏi ta nữa, sang hỏi Thanh Nguyệt Công Tử đi!