– Điều khiến ta nghi hoặc nhất, đó là ma quỷ náo loạn trong nhà trọ Ỷ Mộng rốt cuộc là chuyện gì?
– Ta cũng giống vậy rất phiền nhiễu. Chúng ta biết vào thời gian “viên hầu nguyệt” năm nay, Ngô Thiết Dực nhất định sẽ lêи đỉиɦ Nghi Thần, cho nên mới an bài gϊếŧ hắn.
– Không phải cô sợ Ỷ Mộng không ra tay được sao?
– Cho nên ta xung phong đảm nhận, muốn chạy tới… cô ấy không ra tay, ta lại xuống tay được.
– Vì sao Ngô Thiết Dực nhất định phải phải lên núi vào thời gian này? Ta không hiểu.
– Đây thật ra là do Ỷ Mộng, Bạch Biên Bức và Ngũ Liệt Thần Quân lâu ngày quan sát, thám thính biết được. Đá hiếm trong động, bọn họ tạm thời gọi là “tường vi sa mạc”, phải đến thời điểm này mới mềm đi một chút. Thừa dịp ánh trăng sáng ngời, lập tức cắt lấy “hoa sắt” chế thành binh khí, như vậy khẳng định là binh khí đặc biệt không gì không phá, đánh đâu thắng đó, vô địch bất bại. Trừ đoạn thời gian này ra, cho dù đi vào động, cũng không dời “hoa sắt” sắc bén đi được, không ai có biện pháp lấy được nó.
– Thực ra Ngô Thiết Dực cũng muốn chiếm lấy “hoa sắt”, chế tạo kỳ binh giúp hắn hoành hành thiên hạ.
– Nói không chừng hắn mưu đoạt “hoa sắt”, là muốn chế tạo một loại hung khí tuyệt sát đối phó với Tứ Đại Danh Bổ các ngươi… ai bảo các ngươi vẫn luôn truy bắt hắn.
– Có điều nói như vậy, Ngô Thiết Dực không phải loại người có thể chia sẻ bảo vật với người khác. Nếu hắn chiếm được “hoa sắt”, cũng không thấy sẽ chia một cánh cho cô.
– Nhưng chúng ta lại biết, hắn đã sớm ước hẹn với người Kim và người Liêu, chỉ cần hắn có được “hoa sắt”, sẽ bán cho bọn họ với giá cao.
– Một khi Kim Liêu có được lợi khí này, bọn họ dòm ngó Đại Tống giàu có phồn vinh đã lâu, nhất định sẽ dùng để sản xuất vũ khí quy mô lớn, xâm nhập biên giới nước ta.
– Đúng vậy. Lúc ta tham gia với Ngô Thiết Dực và đám người Đường Hóa, Chu Sát Gia bày mưu tính kế, cũng biết hắn có ý này. Loại người như hắn, chỉ cần có lợi với mình, đúng là chuyện gì cũng dám làm.
– Cho nên cô nhận định, thời gian “viên hầu nguyệt” năm nay, Ngô Thiết Dực sẽ không dễ dàng từ bỏ.
– Hắn nhất định sẽ đến. Bỏ qua lần này, ít nhất phải đợi thêm một năm nữa. Hắn có thể chịu được Tứ Đại Danh Bổ truy bắt không kể ngày đêm sao.
– Rốt cuộc hắn có đến không?
– Hắn đến trước rồi.
– Trước giờ?
– Lần này hắn tới đỉnh Nghi Thần sớm hơn ít nhất một tháng, có lẽ hắn muốn an bài cẩn thận, mười lăm tháng tám năm nay nhất định phải lấy được “hoa sắt”. Nhưng hắn lại làm không ít chuyện tốt, chẳng hạn như cưỡиɠ ɠiαи Đỗ Tiểu Nguyệt, làm Luyến Tuyên trọng thương, càng khiến Ỷ Mộng hết hi vọng với hắn. Có điều hắn lại giống như ngửi được bầu không khí khác thường, tuy thường qua lại khu vực đỉnh Nghi Thần, nhưng không thường xuyên ở nhà trọ Ỷ Mộng giống như trước kia, khiến cho Ỷ Mộng bày bố muốn đối phó với hắn, vẫn luôn không có tác dụng.
– Có thể nào hắn thật sự nhận được tin tức, biết cô và Ỷ Mộng muốn đối phó với hắn?
– Nhưng chỉ cần hắn còn muốn chiếm lấy “hoa sắt”, nhất định phải có Ỷ Mộng trợ giúp.
– Chuyện này, nghĩa là thế nào?
– Ỷ Mộng giúp hắn, “Ngũ Liệt Thần Quân” Trần Mịch Hoan mới sẽ giúp hắn, “Bạch Biên Bức” Độc Cô Nhất Vị mới sẽ ủng hộ hắn. Ba người bọn họ, thông qua thế lực sau lưng bọn họ nghiên cứu “hoa sắt” nhiều năm, cùng với bọn họ chiếm cứ nơi này quan sát đỉnh Nghi Thần rất lâu, đã phát triển được một phương pháp đặc biệt khai thác “hoa sắt màu lam”. Ngô Thiết Dực trăm phương ngàn kế muốn biết những kỹ thuật này, cho nên hắn nhất định phải lừa gạt Ỷ Mộng. Có điều Ngô Thiết Dực cũng có phương pháp bí mật để vận dụng đá hiếm này, ngay cả Ỷ Mộng cũng không biết.
– Cho nên Ngô Thiết Dực dù biết Ỷ Mộng muốn đối phó với hắn, hắn cũng không thể thật sự gϊếŧ chết Ỷ Mộng.
– Chuyện này cũng khó nói, con người hắn lòng dạ độc ác, ít nhất là có thể gϊếŧ ta.
– Cô cũng không dễ gϊếŧ.
– Ta có thể gϊếŧ người, vậy người khác cũng có thể gϊếŧ ta.
– Nhưng ai có thể gϊếŧ được sát thủ Vương Phi?
– Chu Sát Gia.
– Hắn?
– Còn có Đường Hóa.
– Bọn họ vẫn còn ở bên cạnh Ngô Thiết Dực? Không phải bọn họ đang quỷ đánh quỷ sao?
– Chuyện này cũng khiến người ta hoài nghi. Bởi vì lần trước “viên hầu nguyệt” tụ tập, hai người bọn họ còn yên lành ở bên cạnh Ngô Thiết Dực, ngay cả đám người Giang Tư, Cao Phạ Phi cũng không vắng mặt. Bọn họ vốn có mưu đồ lớn, chẳng biết vì sao lại nội chiến. Theo như La Bạch Ái nói, là Đường Hóa độc gϊếŧ Chu Sát Gia, Chu Sát Gia còn muốn La Bạch Ái đi lên cảnh báo Ngô Thiết Dực… Có điều tiểu tử họ La kia nói chuyện thần thần bí bí, không thể tin tưởng hoàn toàn.
– Nếu Đường Hóa phản bội Ngô Thiết Dực, chuyện này cũng có khả năng. Bởi vì Đường Hóa vốn là người của Thục Trung Đường môn, hắn đi theo Ngô Thiết Dực, là vì Ngô Thiết Dực có thể cung cấp một loại nguyên liệu chế tạo ám khí cái thế vô song cho hắn. Nếu như Ngô Thiết Dực bán nguyên liệu chế tạo ám khí này cho người khác… bất kể ngoại địch hay là quan lớn triều đình… Đường Hóa sẽ không bỏ qua cho hắn.
– Ta biết rõ tính tình của Ngô Thiết Dực, nếu hắn muốn ăn trà lễ của mấy nhà, ai ngăn cản hắn, hắn sẽ “ăn” kẻ đó trước.
– Ta cũng biết tính tình của Chu Miễn, hắn đã phái một viên mãnh tướng bên cạnh đuổi theo Ngô Thiết Dực, chính là muốn độc chiếm thế ngoại kỳ binh này, dâng cho hoàng thượng để cầu ban thưởng hậu hĩnh. Nếu như có nhà khác chia sẻ, hắn sẽ người đầu tiên không nguyện ý.
– Lại nói, một sát thủ “ba không” như Chu Sát Gia, cũng quyết không để người khác nhúng tay vào vật mà hắn phải có được.
– Ba không?
– Đúng, ba không. Hắn một là hạ thủ không lưu tình, hai là xuất thủ không lưu mạng, ba là làm người không để đường lui.
– Cho nên, Đường Hóa và Chu Sát Gia là lợi ích xung đột lẫn nhau.
– Ngô Thiết Dực giữ hai người bọn họ bên cạnh, chính là lợi dụng điểm mâu thuẫn và xung đột này. Cho nên bọn họ vì muốn lấy lòng Ngô Thiết Dực, đều phải bán mạng cho hắn, cống hiến công sức.
– Nhưng điểm ưu thế này, sau khi lấy được “hoa sắt” sẽ tự động biến mất.
– Thậm chí lúc “hoa sắt” xuất hiện nhưng chưa đến tay, hai người bọn họ cũng sẽ loại yếu giữ mạnh, liều mạng một mất một còn. Ngô Thiết Dực giống như đã gặp phải cục diện đồng bạn xa lánh.
– Điều này đã làm rối loạn sắp xếp và trận tuyến của Ngô Thiết Dực. Nếu mất một trong hai người bọn họ, Ngô Thiết Dực chẳng những thực lực giảm mạnh, hơn nữa cũng không dễ dàng khống chế cục diện. Hiện giờ Ngô Thiết Dực không còn là mệnh quan triều đình, râu hổ của hắn đã bị Tứ Đại Danh Bổ các ngươi nhổ không còn mấy cái râu mèo rồi.
– Thực ra bọn họ có thể tự mình cướp lấy “tường vi sa mạc”, cần gì phải dựa vào Ngô Thiết Dực.
– Vừa rồi ta đã nói, vấn đề là ở Ngô Thiết Dực nắm giữ phương pháp khai thác và vận dụng “tường vi sa mạc”, mà người khác lại không biết. Huống hồ, một lão hổ không có nanh vuốt dù sao vẫn là đại vương của núi, vẫn có sức sát thương của nó. Tên Ngô Thiết Dực này luôn có thủ đoạn dùng người, tuy đã gặp nạn nhưng vẫn có người trung thành bán mạng cho hắn.
– Như vậy, hắn làm sao biết được kỹ thuật bí mật này?
– Ta hoài nghi…
– Ai?
– Ỷ Mộng.
– Cô ấy biết?
– Chí ít, là Ỷ Mộng nói cho hắn biết.
– Ỷ Mộng lại làm thế nào biết được?
– Ta cũng không biết. Nhưng ta biết ngươi muốn hỏi, có phải ta cũng biết hay không.
– Cô có biết hay không?
– Không biết.
– Cho nên có một dạo cô cũng hư tình giả ý với Ngô Thiết Dực.
– Không sai, nhưng Ngô Thiết Dực vẫn luôn rất giảo hoạt, cũng rất đề phòng ta.
– Đó là thứ giúp hắn trở mình sống sót, hắn đương nhiên xem như báu vật, không dễ dàng để người khác biết.
– Thực ra ngươi muốn nói, ta cũng thèm muốn bảo vật này.
– Ai không thèm muốn? Ham muốn có gì không tốt? Tài bảo này là do trời ban, là một bộ phận của đại tự nhiên, vốn không có chủ nhân. Chỉ có những kẻ vì muốn lấy được nó mà không tiếc gây nên sát nghiệt, mới xứng đáng bị trời phạt.
– Ta quả thật muốn chiếm lấy bảo vật này, nhưng Ngô Thiết Dực không nói ra phương pháp khai thác, ngay cả Ỷ Mộng cũng giữ kín như bưng, không nói với ta.
– Nhưng cô ấy lại nói với Ngô Thiết Dực.
– Có lẽ, khi đó cô ấy đã bị lão hồ ly kia mê hoặc.
– Nhưng nếu như vậy, tình cảnh của Ỷ Mộng cũng rất xấu.
– Ngươi muốn nói…
– Những kẻ thèm muốn tuyệt thế thần binh này, nếu không có cách nào ép buộc Ngô Thiết Dực nói ra phương pháp, vậy thì sẽ ra tay với Ỷ Mộng.
– Chính vì ta lo lắng chuyện này, cho nên mới chạy đến bảo vệ cô ấy.
– Tại sao cô lại quan tâm đến cô ấy như vậy?
– Ta và cô ấy trời sinh đã có duyên phận.
“……”
– Thực ra những kẻ muốn chiếm đoạt bảo vật kia, cũng không nhất định phải dụ dỗ ép buộc Ngô Thiết Dực hoặc Tôn Ỷ Mộng nói ra bí mật khai thác và chế tạo “tường vi sa mạc”.
– Cô muốn nói, bọn họ có thể chờ người khác khai thác thành công, sau đó mới ngang ngược cướp lấy?
– Đúng thế.
– Như vậy đúng là tiện lợi hơn nhiều.
– Nhưng lại phải kiên nhẫn, không có kiên nhẫn, đại sự gì cũng không làm được.