Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Đỗ Tiểu Nguyệt

Chương 10: Ta muốn đối phó cả màn đêm không phải chỉ một con chuột

– Nhắc đến cũng buồn cười, thực ra có thể nói Ngô Thiết Dực đã làm một chuyện tốt cho ta và Ỷ Mộng.

– Chuyện tốt?

– Ta vốn không biết Ỷ Mộng. Nhưng Ngô Thiết Dực thường tập hợp những người bán mạng cho hắn đến núi non hoang vu này, cùng thương nghị đại kế, thỉnh thoảng cũng gọi ta qua đây.

– Hắn bảo cô gϊếŧ người, cũng ở đây sao?

– Có lúc ta từ chối nhiệm vụ gϊếŧ người, cũng ở chỗ này.

– Thù lao gϊếŧ người, cũng được trả trong nhà trọ?

– Ta đi lên Dã Kim trấn nhiều lần, tự nhiên cũng nghe nói đến chuyện trong Mãnh Quỷ động. Ngươi biết sở thích của ta là thu thập đá mỹ lệ, theo tri thức của ta về các loại khoáng thạch, ta biết đá hiếm trong động mới là thứ cả đời ta kỳ vọng, nhất định phải có được. Đó mới là thù lao tốt nhất cũng là cao nhất.

– Nhưng cô cũng nghe nói đến chuyện ma quỷ náo loạn trong động, biết rằng với sức một người khó mà độc chiếm.

– Ngươi đã nhìn ra, Ngô Thiết Dực tự nhiên cũng nhìn ra được điểm này.

– Người có tội ác, sẽ có kiêng kị của hắn; người có ham muốn, sẽ có điểm yếu của hắn… không ngờ ngay cả sát thủ Vương Phi cũng không ngoại lệ.

– Ta đương nhiên không ngoại lệ. Ta là người, cũng có thất tình lục dục. Ngô Thiết Dực có thể còn xảo quyệt hơn ngươi. Hắn vừa nhìn ra ta thèm muốn đá hiếm trong Mãnh Quỷ động, liền hứa hẹn với ta. Hắn nói rằng mình mới là chủ nhân của động, người khác không cách nào lấy được đá hiếm kia, nhưng hắn lại có biện pháp. Chỉ cần ta nghe lời hắn, gia nhập tổ chức của hắn, hắn sẽ để ta độc chiếm đá quý.

– Hắn nói như thế?

– Hắn nói như thế.

– Cô tin lời hắn?

– Ta vốn không tin… thế nhưng, ài!

– Bởi vì Ỷ Mộng?

– Ỷ Mộng là chủ nhân thật sự ở nơi này, Ngũ Liệt Thần Quân và Bạch Biên Bức đều nghe theo cô ấy. Mà khi đó Ỷ Mộng vẫn ở cùng Ngô Thiết Dực, cho nên ai cũng nghe theo lời hắn.

– Cho nên cô cảm thấy, Ngô Thiết Dực đáp ứng là hợp với đạo lý?

– Ít nhất là hợp tình hợp lý. Ỷ Mộng là chủ nhân của đỉnh Nghi Thần nhiều năm qua, lại là đại biểu do Sơn Đông Thần Thương hội phái đến đóng giữ nơi này. Cô ấy còn có Thần Quân của Tứ Phân Bán đàn và trưởng lão của Thái Bình môn giúp đỡ. Nếu không phải vì bảo tàng trong động, một đám nữ tử xinh đẹp như bọn họ, quanh năm ở nơi núi hoang này để làm gì? Ỷ Mộng đã mê muội Ngô Thiết Dực, Ngô Hổ Uy gần gũi lâu ngày, chắc hẳn phải biết bí mật trong động.

– Cô nhìn thấy thứ mình thích là thèm muốn.

– Cho nên đã bị che mắt.

– Nhưng khi đó Ỷ Mộng và Ngô Thiết Dực quan hệ thân thiết, cũng không trách cô tin tưởng.

– Nhưng không lâu sau, Ỷ Mộng biết được Ngô Thiết Dực lợi dụng nhà trọ của cô ấy làm điểm tụ họp, tư thông với địch bán nước, lại dùng địa bàn của cô ấy làm nơi đặt chân, âm mưu chiếm đoạt bảo vật trong Mãnh Quỷ động, hơn nữa Ngô Thiết Dực còn cấu kết với mẹ kế của cô ấy, lại cưỡиɠ ɠiαи Đỗ Tiểu Nguyệt và Lương Luyến Tuyên, chuyện này đã chọc giận Ỷ Mộng.

– Thực ra, chính Ỷ Mộng cũng không nắm chắc có thể đoạt được bảo vật trong động.

– Cô ấy nói chuyện này với ta.

– Khi đó cô mới hiểu được, Ngô Thiết Dực đã đáp ứng cô một chuyện mà chính hắn cũng không làm được.

– Hắn chẳng những không làm được, mà còn muốn lợi dụng ta giúp hắn làm xong chuyện này.

– Cho dù thành công, hắn cũng chưa chắc sẽ chia cho cô, đúng không?

– Ta thấy nếu như ta thành công, viêc đầu tiên hắn làm sẽ là gϊếŧ chết ta.

– Cho nên cô đã tỉnh ngộ.

– Kẻ nào muốn âm mưu tính toán ta, muốn gϊếŧ chết ta, ta sẽ gϊếŧ chết hắn trước. Huống hồ hắn khiến cho “Đả Thần Thoái” Trang Hoài Phi hi sinh tính mạng, giống như người khác chết vì hắn là chuyện đương nhiên, nhìn vào điểm này ta cũng không tha cho hắn.

– Sát thủ Vương Phi luôn có giao tình thâm hậu với Trang Hoài Phi, chuyện này ta đã nghe nói.

– Nhưng Ngô Thiết Dực cũng phạm một sai lầm rất lớn. Hắn thường hẹn ta tới chỗ này bí mật thương nghị, nhờ vậy mà ta đã quen biết Ỷ Mộng.

– Hơn nữa còn trở thành hảo hữu?

– Chúng ta là đồng bệnh tương liên.

– Khi đó cô ở trong phòng số sáu chữ Tỵ?

– Ta vẫn luôn không lộ diện. Ta làm sát thủ, đương nhiên càng ít người nhận ra càng tốt. Cho nên ban đêm thì ta tới, trời sáng thì rời đi, nếu có người đưa đồ ăn thức uống, hoặc múc nước đầy bồn khiêng lên để ta tắm rửa, ta đều tránh đi trước một bước.

– Cho nên, người trong nhà trọ đều không ai thật sự nhìn thấy cô? Có lẽ ngoại trừ Ỷ Mộng?

– Ban đầu cô ấy cũng không nhìn thấy ta. Có điều phòng của ta ở sát vách phòng cô ấy, ta thường nghe được tiếng cô ấy uống rượu đêm khuya, tự mình than thở. Ta… nghe lâu cũng cảm thấy không đành lòng.

– Do đó các người bắt đầu giao hảo.

– Chúng ta đều là nữ tử phiêu bạt chân trời.

– Vì vậy các người đã trao đổi tin tức về Ngô Thiết Dực.

– Chúng ta càng nói đến Ngô Thiết Dực, lại càng nổi giận.

– Có điều khi đó các người vẫn nhẫn nhịn.

– Cho đến khi Ngô Thiết Dực bảo ta và Ỷ Mộng cùng lên núi, thăm dò hư thực của Mãnh Quỷ miếu.

– Không phải lần mà các người chia thành hai đội, một đội xông thẳng tới đỉnh Nghi Thần, một đội lẻn vào Mãnh Quỷ động đấy chứ?

– Cũng chính là lần nhìn thấy miếu cổ bay lượn.

– Thật sự kinh khủng như vậy?

– Tâm lý chúng ta đã sớm chuẩn bị, lần trải nghiệm này, ngược lại cùng Ỷ Mộng vượt qua nguy nan, tâm đầu ý hợp.

– Khi đó cô đã giả mạo Tập Mai Hồng?

– Không phải. Lúc đó mọi người đều không biết ta là ai, chỉ biết ta là bạn thân của Ỷ Mộng. Ỷ Mộng là lão bản của bọn họ, chuyện của lão bản ai cũng không tiện hỏi, cô ấy cũng giữ bí mật không nói.

– Vậy lúc nào cô mới giả làm Tập Mai Hồng?

– Ngươi tới.

– Ta tới?

– Sau khi chúng ta biết Tứ Đại Danh Bổ sẽ có người lên núi lùng bắt Ngô Thiết Dực, liền suy xét ta cần phải có một “danh phận”. Ta đã từng gặp Tập Mai Hồng, còn giúp cô ấy một chút chuyện nhỏ. Ta thật sự thích cô ấy, còn cảm giác mình có điểm tương tự với cô ấy. Cô ấy cũng đã dự định lêи đỉиɦ Nghi Thần, sau đó phát hiện Lãnh Huyết chiến đấu ở Tây trấn, mới đổi đường đi hội họp trước, không có hứng thú đến núi hoang chọc quỷ nữa. Ta liền mượn danh nghĩa cô ấy ứng phó với ngươi. Trên thực tế ta đã điều tra, Vô Tình căn bản chỉ biết có Tiểu Hồng, cũng không biết ai là Tiểu Hồng.

– Cho nên cô chính là “Tiểu Hồng” rồi?

– Ta không nói mình là “Tiểu Hồng”, chúng ta vừa gặp mặt đã đánh nhau, ngươi còn hỏi ta có phải là “Vương Phi” hay không, ta cũng hỏi lại ngươi “ta có phải là Vương Phi hay không”.

– Nhưng Ỷ Mộng lại gọi cô là “Tiểu Hồng”.

– Ngươi cũng gọi ta là “Tập cô nương”.

– Đó… quả thật là lỗi của ta.

– Nhưng ngươi cũng không sai lầm lớn, bởi vì không lâu sau hình như ngươi đã nhìn thấu thân phận của ta.

– Ta vẫn luôn hoài nghi.

– Cho nên ngươi đâm lao phải theo lao?

– Phương pháp tốt nhất để nhìn thấu âm mưu của người khác, chính là khiến hắn tin rằng ngươi đã mắc lừa.

– Thanh Nguyệt Công Tử từng nói, khi ngươi cho rằng đã thành công lừa gạt Tứ Đại Danh Bổ, thực ra ngươi mới là kẻ ngốc đã lừa gạt chính mình.

– Thực ra vì sao cô không trở lại làm Vương Phi, chỉ cần cô không phạm án, ta cũng không làm gì cô.

– Chính vì trước kia ta đã phạm án quá nhiều, nhìn thấy thấy danh bổ thì có phần không được tự nhiên, giống như chuột nhìn thấy mèo vậy.

– Một con mèo thì không bắt được tất cả chuột trong đêm tối.

– Ta không thích mèo.

– Ta cũng không phải mèo. Ta muốn đấu với toàn bộ đêm tối, không phải chỉ một con chuột.

– Trong nhà trọ Ỷ Mộng vốn có một con chuột… “Phi Thiên Lão Thử” Lương Song Lộc là một con chuột bay lớn.

– Ta chỉ sợ chuột không chỉ một con… Sao cô không một đao gϊếŧ chết ta? Như vậy bớt phiền toái hơn nhiều.

– Ta đã chém ngươi mười bảy mười tám đao, vẫn không chém chết được ngươi. Ta đã cố gắng rồi.

– Có lẽ vì cô đã chém ta quá nhiều đao, ta mới nhận ra người thích chặt đầu ta này hẳn không phải là Tập Mai Hồng… võ công mà cô sử dụng hiển nhiên cũng không phải là Toái Mộng đao pháp của Tập gia.

– Thực ra ta cũng không dụng tâm, chuyên tâm chém chết ngươi.

– Bởi vì ta còn giá trị lợi dụng?

– Ta muốn lợi dụng ngươi, một là đối phó với Ngô Thiết Dực, hai là lên núi tìm bảo, ba là giải quyết yêu ma quỷ quái vẫn luôn quấy rầy và ám toán Ỷ Mộng.

– Cô cũng không biết hiện giờ Ngô Thiết Dực ở đâu?

– Đúng.

– Cô cũng không nắm chắc có thể chiếm được bảo tàng trong động?

– Phải.

– Cô cũng không hiểu những yêu ma quỷ quái kia là gì?

– Đúng vậy. Nếu không cũng không cần lợi dụng ngươi cùng đi chuyến này.

– Ài!

– Ngươi than thở cái gì?

– Xem ra chúng ta cũng là đồng bệnh tương liên.

– Hả?

– Bởi vì chuyện cô không hiểu, ta cũng không hiểu rõ lắm.

– Ài!

– Cô than thở cái gì?

– Xem ra chúng ta thật sự có thể hợp tác.

– Hả?

– Bởi vì chúng ta đã cùng chung kẻ địch, nhiệm vụ tương tự, hơn nữa nghi hoặc cũng như nhau.