– Ngươi đương nhiên biết, phụ thân của Ỷ Mộng là tổng đường chủ của đệ nhất tổng đường Nhất Quán đường trong Sơn Đông Thần Thương hội, đúng không?
– Tôn Tam Điểm có lẽ nhân vật đứng đầu trong võ lâm Sơn Đông… bất kể võ công, dã tâm hay thực lực đều danh xứng với thật.
– Ngươi có biết vì sao Ỷ Mộng lại đến nơi núi non hoang vu này, làm lão bản của một nhà trọ nho nhỏ không?
– Theo như cô ấy nói, là do muốn đào hôn, hơn nữa muốn tránh mẹ kế Bạch Cô Tinh xem thường khi dễ.
– Tôn Tam Điểm không phải kẻ ngu ngốc. Nếu hắn khăng khăng muốn gả nữ nhi của mình cho công tử của Nhất Khắc quán, cô ấy có thể tránh được sao? Cô ấy có thể tránh đến khi nào? Hắn sẽ để viên minh châu trên tay mình trấn giữ núi non hoang vu sao?
– Ý của cô là nói, Tôn Tam Điểm cố ý để Ỷ Mộng đến nơi này thực hiện nhiệm vụ quan trọng?
– Đúng vậy. Địa bàn đỉnh Nghi Thần và Mãnh Quỷ miếu này vốn thuộc về hai lộ nhân mã Thái Bình môn và Tứ Phân Bán đàn, Sơn Đông Thần Thương hội chỉ có chút liên quan trên danh nghĩa mà thôi. Cộng thêm Sơn Đông nhất mạch cách nơi này quá xa, nếu thật sự xuất binh, một khi quân tiếp viện không đến kịp, e rằng sẽ thành đơn độc. Một nơi đất đai cằn cỗi, chim không đẻ trứng, gà không rải phân như vậy, Thần Thương hội nên sớm chắp tay nhường cho người khác mới phải, sao còn phái nữ nhi bảo bối của hắn tới trấn giữ nơi này?
– Đó là vì Tôn Tam Điểm phát hiện, đỉnh Nghi Thần có giá trị của nó.
– Cho nên hắn không thể từ bỏ.
– Nhưng ở chỗ này thế đơn lực độc, nếu dẫn binh từ xa xôi đến đây, lại bị võ lâm Trung Nguyên đố kị, nói không chừng sẽ hợp sức nuốt hết binh lực của hắn, cho nên hắn đành phải dùng kế.
– Người được Tứ Phân Bán đàn phái đến đóng giữ là Ngũ Liệt Thần Quân, người được Thái Bình môn cử tới là Độc Cô Nhất Vị. Ngươi nói xem, Tôn Tam Điểm nên dùng kế gì mới có thể một đá hai chim, một công hai việc.
– Đương nhiên là mỹ nhân kế.
– Ỷ Mộng thật sự là mỹ nhân.
– Đúng vậy.
– Cho nên Ỷ Mộng vừa tới, lập tức thu phục được Độc Cô và Ngũ Liệt. Hai đại cao thủ này đã vì cô ấy mà đánh sống đánh chết, cũng vì cô ấy mà có thể chung sống hòa bình, có lúc thậm chí còn cùng nhau liên thủ kháng địch.
– Cô ấy có loại mị lực này. Nhưng vì sao cô ấy ở đây nhiều năm, vẫn luôn chậm chạp không bắt tay khai thác đá đào bảo vật? Cô ấy có Độc Cô và Ngũ Liệt tương trợ, quả là làm ít hưởng nhiều. Trần Ngũ Liệt và Bạch Biên Bức đều say mê Ỷ Mộng, có lẽ cũng sẵn sàng chắp tay nhường bảo vật, Ỷ Mộng muốn lấy được có gì khó khăn?
– Là không khó, nhưng ngay từ đầu cô ấy cũng không định lập tức đoạt lấy đá hiếm dưới lòng đất.
– Tại sao?
– Bởi vì trong lòng cô ấy không phục cha mình, thậm chí tràn đầy hận ý.
– Cô ấy không muốn Tôn Tam Điểm dễ dàng thành công?
– Đúng, một khi cô ấy nhẹ nhàng đắc thủ, trở về Sơn Đông, e rằng lại phải đối diện với việc ép hôn.
– Cho nên cô ấy cố ý trì hoãn chuyện này.
– Vậy cũng không hẳn.
– Xin nghe kỹ càng.
– Bởi vì khi đó chỉ nghe đồn trên núi có đá hiếm, cũng không biết vị trí chính xác. Muốn khai thác cần rất nhiều nhân lực và vật lực, đương nhiên không dễ dàng, lại sợ rút dây động rừng, cho nên phải lập kế hoạch sau đó mới hành động. Hắn quỷ kế đa đoan, đã từng nhờ người khác đi thăm dò chuyện về bảo tàng, nhưng đều không nắm được mấu chốt, hoặc là vô trách nhiệm.
– Sau đó có một lão thợ mỏ tên là Trang Lão Ba phát hiện đá hiếm, tin tức xôn xao truyền ra. Các lộ nhân vật võ lâm, phe phái giang hồ đều muốn nhúng tay vào. Trong triều từ Thái Kinh đến Chu Miễn, Vương Phủ cũng không hẹn mà gặp, phái thủ hạ tới mưu đoạt bảo vật. Chuyện này ngươi dĩ nhiên đã nghe nói qua.
– Kết quả là không mấy người có thể sống sót trở ra.
– Không sai, phần lớn người thám hiểm tìm bảo đều chết ở bên trong, kể cả thợ mỏ hi sinh, mất tích, thật khiến người nghe mà mất vía, người ở gần thì nơm nớp lo sợ.
– Hài cốt của những người này, thảm trạng trước khi chết, trên đường đi hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng, quả thật rất đáng sợ… Lại không biết là người của ai ra tay?
– Trước tiên ta không nói chuyện này. Khi đó tin tức trong động xuất hiện đá hiếm lưu truyền ra, Ỷ Mộng không ngăn cản được, cũng không che đậy được. Lúc này bảo vật đã lộ chân tướng, ngay cả Tứ Phân Bán đàn, Thái Bình môn và Sơn Đông Thần Thương hội cũng tùy cơ ứng biến, lập tức phái thêm trưởng lão, thần quân, cao thủ tới chặn đánh, ý đồ nhanh chân hưởng lợi, ít nhất cũng phải chia một chén canh.
– Cho nên Độc Cô Phạ Dạ và Ngũ Liệt Thần Quân cũng không thể đứng ngoài.
– Chuyện này đương nhiên. Đá hiếm bảo vật một khi hiện thế, Tứ Phân Bán đàn, Thái Bình môn đương nhiên không chịu thua kém, lập tức hiệu lệnh, Trần Mịch Hoan và Độc Cô Phạ Dạ cũng không dám rớt lại phía sau, tránh bị trách phạt.
– Nhưng người chủ sự của Thái Bình môn và Tứ Phân Bán đàn, thấy hai người nhiều năm qua tìm bảo cũng không có kết quả, nghi ngờ bọn họ say mê Ỷ Mộng, âm thầm nhượng bộ, cho nên cũng phái cao thủ khác trong đàn trong môn đến giúp bọn họ một tay… thực ra có lẽ chỉ là giám sát làm việc.
– Cho nên “Hoa Quần Thần Quân” Vi Cao Thanh cũng đến.
– “Nhất Lộ Bình An” Thác Bạt Ngọc Phượng của Thái Bình môn cũng tới.
– Mấy trăm cao thủ đi vào, lại chỉ có mười mấy người đi ra.
– Người sống thì sợ đến vỡ mật, có điên cũng không dám vào Mãnh Quỷ miếu nữa.
– Ngay cả Sơn Đông Thần Thương hội cũng phái phó đường chủ Nã Uy đường là “Thiết Thương Hỏa Thượng Phiêu” Tôn Hoa, tới nhúng tay vào nước đυ.c này.
– Hắn cũng không thể đi ra.
– Lần này thương vong nặng nề. Cho nên mới khiến những nhân sĩ võ lâm, đạo chích giang hồ tham lam khác, thậm chí các lộ hung thần do Chu Miễn, Vương Phủ, Thái Kinh phái đến đoạt bảo, ác sát các phái đều bị dọa đi, cho rằng đã chọc giận quỷ thần, nhất thời không dám trở lại nữa. Sáu chữ “Mãnh Quỷ miếu, đỉnh Nghi Thần” này, bọn họ cũng không dám nhắc đến.
– Vậy thì ta hiểu rồi.
– Hiểu cái gì?
– Người bố cục đã thành công rồi.
– Thành công?
– Người muốn chiếm đoạt bảo vật trong động, đã thành công gϊếŧ chết những kẻ xâm nhập, lại bày bố hù dọa tất cả những người đến sau. Sơn động có quỷ, mọi người cũng không dám tới Mãnh Quỷ miếu chia một chén canh nữa.
– Ngươi quả nhiên là người thông minh.
– Thực ra đây chỉ là một phương thức ứng phó.
– Phương thức ứng phó.
– Đúng, tâm lý của kẻ phạm tội thường như thế. Càng sợ người ta điều tra phá án thì lại càng trốn trốn tránh tránh. Kẻ hù dọa người khác phần lớn là chột dạ, cho nên mới giấu đầu lòi đuôi. Trên núi ma quỷ lộng hành, trên núi nhất định có bí mật. Trong miếu có quỷ, trong miếu nhất định có chuyện lạ. Sơn động chết một đống người, như vậy trong động nhất định có bảo tàng. Ai cũng như nhau. Cơn giận của quỷ thần, thực ra đến từ bi oán của nhân gian. Giống như quyền thuật chiêu thức, một tay công ra, tay còn lại tất nhiên phải phòng thủ chỗ hiểm; hai tay đánh ra, thân dưới nhất định phải vững vàng. Sơ hở của tiễn thủ là lúc một tên bắn ra, tên tiếp theo chưa kịp lên dây. Người phát ám khí, trước tiên phải kéo dài khoảng cách… Đây đều là phương phức ứng phó, có Giáp nhất định có Ất, có Ất bởi vì có Bính, có Bính thì sẽ có Đinh… lưu truyền kế thừa, làm theo thói cũ. Chỉ cần phạm tội thì sẽ có phương thức ứng phó, cho nên không phải ta hiểu được nhanh, mà là đã quá quen thuộc phương thức này.
– Ngươi nói đúng. Có điều bọn họ chỉ dọa lui phần lớn mọi người, cũng không phải tất cả mọi người.
– Bao gồm cô?
– Còn có Ỷ Mộng.
– Cùng với Ngô Thiết Dực?
– Còn dọa cho ngươi tới đây.
– Ta là phụng lệnh lùng bắt Ngô Thiết Dực. Nghi án Mãnh Quỷ miếu đã chết không ít người, bốn sư huynh đệ chúng ta cũng đã sớm muốn điều tra chân tướng.
– Cho nên vụ án ma quỷ náo loạn, chỉ dọa những kẻ nhát gan rời đi, gϊếŧ chết những kẻ vô dụng, còn đối với cao thủ thì lại biến khéo thành vụng.
– Nhưng tại sao cô lại đến đây? Thật sự là Ỷ Mộng cầu cứu nên cô mới đến? Muốn gϊếŧ Ngô Thiết Dực nên mới đi chuyến này? Hay là cô cũng dòm ngó bảo tàng trong động? Nhờ Ngô Thiết Dực nên cô mới quen biết Ỷ Mộng? Hay là căn bản đã sớm nhận thức Ỷ Mộng?
– Ngươi nói sao?
– Không, cô nói.