Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Đỗ Tiểu Nguyệt

Chương 8: Tảng đá mỹ lệ

– Cô rốt cuộc là ai?

– Vương Phi.

– Thật sự là Vương Phi?

– “Phi Nguyệt Vương Phi”, có một không hai.

– Cô là sát thủ của Ngô Thiết Dực?

– Ta là sát thủ, nhưng không phải là sát thủ của Ngô Thiết Dực.

– Nhưng cô lại thường giúp Ngô Thiết Dực gϊếŧ người.

– Đó là vì Ngô Thiết Dực trả giá đủ cao. Ai trả được cái giá ta yêu cầu, mà người muốn gϊếŧ vừa khéo là ta cảm thấy đáng chết, ta mới gϊếŧ.

– Ý của cô là nói, chỉ cần trả đủ tiền, ai cũng có thể bảo cô gϊếŧ người?

– Không nhất định là tiền, cũng có thể là thứ khác.

– Thứ khác?

– Có sát thủ thích nhà cửa, ngươi tặng hắn nhà cửa, hắn sẽ có thể gϊếŧ người cho ngươi. Có sát thủ cần bạc, ngươi tặng hắn bạc, hắn cũng có thể gϊếŧ người mà ngươi muốn gϊếŧ. Có sát thủ thích thể diện, có sát thủ muốn nữ nhân, yêu cầu của mỗi người đều khác nhau.

– Cô thì sao?

– Cái ta cần là bạc và đá.

– Đá?

– Đúng, bạc đủ rồi, ta lại muốn đá.

– Cần đá để làm gì?

– Ta thích thu thập đá, đá mỹ lệ.

– Chỉ cần có bạc và đá, cô sẽ giúp hắn gϊếŧ người?

– Vừa rồi ta đã nói, nếu muốn ta động thủ gϊếŧ người, nhất định phải cảm thấy người nọ đáng gϊếŧ, ta mới ra tay. Chuyện này phải xem ta có thích hay không.

– Người thế nào cô mới cho là đáng gϊếŧ?

– Có một số kẻ đã sớm nên gϊếŧ, có người lại không nên gϊếŧ.

– Ví dụ?

– Kẻ đáng chết giống như Ngô Thiết Dực, người không nên gϊếŧ giống như ngươi. Trước kia đã có người bảo ta gϊếŧ ngươi, ra giá rất cao, gϊếŧ ngươi rồi lại có thể thành đại danh. Ta còn đang suy nghĩ, lại bị một kẻ thích xen vào việc người khác giành lấy vụ buôn bán này, nhưng cũng không gϊếŧ được ngươi.

– Ta biết người mà cô nói là ai, nhưng ta cảm thấy khó hiểu, vì sao cô không đi gϊếŧ Ngô Thiết Dực, ngược lại còn giúp Ngô Thiết Dực gϊếŧ người?

– Những kẻ ta gϊếŧ đều đáng chết. Những người mà Ngô Thiết Dực bảo ta gϊếŧ, ta cũng không gϊếŧ hết toàn bộ. Sau khi ta giúp hắn gϊếŧ mấy người, hắn lại lợi dụng điểm này tuyên dương ra ngoài, khiến người người trên giang hồ đều cho rằng ta sát thủ chuyên nhiệm của hắn. Ngươi nói xem kẻ này có đáng gϊếŧ hay không?

– Đáng gϊếŧ.

– Hắn có thể thuê ta gϊếŧ người, nhưng ai sẽ thuê ta, trả giá bảo ta đi gϊếŧ hắn?

"……"

– Cho nên người tốt không đủ vận may bằng kẻ xấu, kẻ xấu lại không thích một người mời người khác đi gϊếŧ hắn. Người tốt chỉ biết tức giận, trơ mắt nhìn kẻ ác nắm quyền.

– Vậy tại sao cô lại gϊếŧ ta?

– Ngươi cho rằng nếu ta dốc hết toàn lực, chuyên tâm, không chừa đường lui tập kích ngươi, ngươi có thể sống đến bây giờ sao?

"……"

– Lần này cô lêи đỉиɦ Nghi Thần, mục đích là gì?

– Có ba mục đích.

– Xin cô lần lượt nói ra!

– Một, ta muốn gϊếŧ Ngô Thiết Dực.

– Tại sao cô muốn gϊếŧ Ngô Thiết Dực?

– Bởi vì ta căm hận hắn.

– Cô hận hắn?

– Ta phát hiện hắn căn bản không giữ chữ tín. Hắn đã đáp ứng ta, sau khi ta giúp hắn diệt trừ vài mối họa ngầm, hắn sẽ để lại tảng đá đẹp nhất trên đời trong Mãnh Quỷ động cho ta. Nhưng sau đó ta phát hiện, hắn đã sớm mưu đồ độc chiếm tảng đá ngoài trời này, hoàn toàn cho ta ra rìa. Ta hận kẻ không nói đạo nghĩa, không có chữ tín. Ta giúp hắn lấy mạng người, hắn không trả thù lao đã hứa với ta, ta đành phải lấy mạng hắn để bù đắp vậy.

– Chỉ vì điều này?

– Không. Ta cũng phát giác hắn lợi dụng ta, khắp nơi tuyên bố ta là thuộc hạ của hắn, thậm chí những người muốn đối phó hắn đều đi đối phó ta trước… bao gồm cả Tứ Đại Danh Bổ. Ta nuốt không nổi con mèo chết này, cách phân trần tốt nhất chính là khiến hắn chết dưới tay ta.

– Chúng ta quả thật luôn cho rằng cô là sát thủ dưới cờ của hắn. Tư vị bị người khác lợi dụng cũng không dễ chịu, nhưng ta tin cô còn có lý do lớn hơn để quay lưng với Ngô Hổ Uy.

– Ít nhất còn một lý do.

– Vậy cũng không phải là cái cuối cùng.

– Lý do này rất quan trọng, cũng đầy đủ nhất.

– Lý do gì?

– Ta đang hận Ngô Thiết Dực hại chết một hảo bằng hữu của ta, mà lúc này vừa khéo, cuối cùng đã có người thuê ta gϊếŧ hắn.

– Gϊếŧ Ngô Thiết Dực?

– Đương nhiên là hắn.

– Là ai thuê cô gϊếŧ hắn?

– Ngươi đoán thử xem?

– Ỷ Mộng.

– A!

– Thế nào?

– Làm sao ngươi biết?

– Chuyện này không khó, bởi vì nếu không phải Ỷ Mộng giúp cô che giấu thân phận, chúng ta cũng không đến nỗi sai lầm cho rằng cô là Tập Mai Hồng. Giữa hai người các cô nhất định có hẹn ngầm.

– Hả?

– Cô ấy vẫn luôn bảo vệ cô, cô cũng bảo vệ cô ấy, giữa hai người các cô có bí mật, chuyện này ta đã sớm nhìn ra được. Huống hồ, cô ấy thật sự có lý do muốn gϊếŧ Ngô Thiết Dực.

– Cô ấy đích xác có lý do… ta chỉ sợ đến lúc đó cô ấy lại không nỡ gϊếŧ.

– Nói vậy nghĩa là sao?

– Cô ấy hận Ngô Thiết Dực, chủ yếu là vì hắn chẳng những cấu kết với mẹ kế của cô ấy, còn vấy bẩn tỳ nữ trung thành của cô ấy. Hơn nữa, cô ấy phát hiện Ngô Thiết Dực lợi dụng địa bàn của mình, âm mưu tư thông với địch bán nước. Ngoài ra cũng lợi dụng tình báo và nhà trọ của cô ấy, âm thầm cướp lấy bảo tàng trong Mãnh Quỷ động… Những chuyện này Ngô Thiết Dực đều lừa gạt cô ấy, hoàn toàn không có ý muốn đồng cam cộng khổ với cô ấy, đừng nói là cùng hưởng phú quý.

– Ỷ Mộng muốn cô gϊếŧ Ngô Thiết Dực, có lẽ không phải dùng bạc để mua chứ?

– Ngươi lại đoán đúng rồi.

– Chỉ là đạo nghĩa, cô cũng sẽ giúp Ỷ Mộng gϊếŧ kẻ này?

– Không, chỉ bằng giao tình, ta cũng nên ra tay. Nhưng ta cũng có mưu đồ khác.

– Mưu đồ gì?

– Ta muốn cô ấy hứa một chuyện.

– Lời hứa gì?

– Sau khi chuyện thành công, bảo tàng trong Mãnh Quỷ động, nhất là đá, phải thuộc về ta.

– Đá trong Mãnh Quỷ động?

– Đúng, theo ta được biết, trong động này có đá hiếm lạ nhất trên đời, quý báu nhất thế ngoại, mỹ lệ nhất nhân gian.

– Ài!

– Sao ngươi lại than thở?

– Đá mỹ lệ nhất thế gian mà cô nói, lại sinh trưởng trong luyện ngục kinh khủng nhất.

– Đâu chỉ là dưới đáy địa ngục, tảng đá mỹ lệ này, uy lực của nó cũng là tà ác nhất.

– Tà ác?

– Nếu không, làm sao nhiều người như vậy mất mạng vì nó, diệt vong vì nó, càng không màng sống chết vì nó?

– Nói cũng phải.

– Huống hồ, bây giờ chúng ta còn đang ở trong luyện ngục này, sợ rằng một lát nữa sẽ phải đối diện với nó.

– Làm không tốt, còn sẽ bị nó hãm hại.

– Nhưng tảng đá kia cũng không thuộc về Ỷ Mộng, cô muốn lấy nó, e rằng không thể do Ỷ Mộng quyết định.

– Ngươi sai rồi.

– Hả?

– Tảng đá kia vốn thuộc về Ỷ Mộng.

– Chuyện này, nghĩa là sao?