Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Đỗ Tiểu Nguyệt

Chương 7: Hiểu ngầm

Bọn họ đã đến.

Chuyện này cũng chỉ có Vô Tình biết.

Vương Phi đương nhiên không phát giác.

Lâm Ngạo Nhất càng không phát hiện.

Liên hệ giữa Vô Tình và Bạch Khả Nhi, Trần Nhật Nguyệt, chính là dựa vào “hiểu ngầm”.

Cái gì là “hiểu ngầm”?

Hiểu ngầm chính là ngươi biết ta nghĩ gì, ta biết ngươi muốn gì, tâm linh tương thông, thậm chí không cần dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

Vô Tình một tay chỉ dạy Tam Kiếm Nhất Đao Đồng, giữa bọn họ vốn là tâm linh tương thông, phối hợp chặt chẽ như vậy.

Cho nên Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi đều ra tay vào lúc thích hợp nhất.

Võ công của bọn họ không đủ sát thương Vương Phi và Thanh Nguyệt… cho dù là tập kích, hơn nữa Lâm Ngạo Nhất đã bị thương trước đó.

Nhưng bọn họ đủ sức khiến Thanh Nguyệt và Vương Phi phân tâm… chỉ cần hai người phân tâm như vậy, Vô Tình đã thuận lợi thoát khỏi hiểm cảnh, bảo trì khoảng cách, hơn nữa còn ngồi lên xe lăn của chàng, chuẩn bị sẵn sàng một thân ám khí.

Một thân ám khí không ai không sợ.

Trong phút chốc này, cục diện đã thay đổi một lần nữa.

Vô Tình vốn yếu ớt nhất, thân rơi vào hiểm cảnh, hiện giờ lại ở vào hoàn cảnh có lợi, hơn nữa còn có ba người liên thủ.

Vương Phi giỏi nhất là bất ngờ cho người khác một đao, lúc này lưng dán vào vách động đứng yên. Nàng cũng bị thương, máu thật và máu giả (dịch thể màu đỏ trong phát ám khí của Vô Tình) trộn lẫn chảy ra, không ai biết nàng bị thương nặng hay nhẹ.

Đôi mắt linh hoạt của Vương Phi đảo qua đảo lại, chợt cười nói với Thanh Nguyệt Công Tử:

– Xem ra, tình hình hiện giờ không có lợi với chúng ta, ngươi và ta đều lâm vào nguy cơ.

Lâm Ngạo Nhất thở dốc nói:

– Đối với ta càng bất lợi.

Vương Phi thăm dò nói:

– Nếu chúng ta muốn xoay chuyển cục diện, đại khái chỉ có một biện pháp.

Lâm Ngạo Nhất cười gượng nói:

– Bây giờ ngươi có nói gì ta cũng nghe.

Vương Phi nói:

– Nếu hai người chúng ta hợp tác, thanh thế vẫn mạnh mẽ nhất.

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Ngươi và ta, hợp tác?

Vương Phi nói:

– Một Vương Phi có lẽ còn không chém nổi đầu của Vô Tình, một Thanh Nguyệt có lẽ còn không bẻ gãy được cổ của Vô Tình, nhưng một Thanh Nguyệt cộng thêm một Vương Phi, còn sợ không lấy được đầu kẻ địch sao?

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Nói cũng phải.

Vương Phi hỏi:

– Vậy sao chúng ta không hợp tác?

– Hợp tác…

Lâm Ngạo Nhất chậm rãi nói:

– Sau đó thì sao?

Vương Phi cười:

– Sau đó, không phải ngươi bẻ cổ ta thì ta chém đầu ngươi.

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Đây là lời thật.

Hắn thở dài một tiếng, lại nói:

– Giữa chúng ta không có hiểu ngầm, căn bản không thể cùng một trận tuyến.

Vương Phi duyên dáng cười nói:

– Cho nên vẫn phải để đại bổ đầu chiếm hết thượng phong.

Vô Tình đột nhiên nói:

– Ta lại có một phương pháp khác, có thể khiến mọi người hoàn toàn xoay chuyển tình hình.

Vương Phi tỏ ra hứng thú:

– Ngươi nói nghe thử xem!

Vô Tình nói:

– Nếu chúng ta cùng một trận tuyến, cũng không cần gϊếŧ tới gϊếŧ lui, đầu của ai cũng có thể giữ, đúng không? Nếu chúng ta có thể chung sống hòa bình, tương trợ lẫn nhau, cần gì phải làm dã thú vùng vẫy trong hang động người chết này?

Vương Phi chớp chớp cặp mắt to:

– Ta thì không sao. Vấn đề chỉ là, Vô Tình đại bổ đầu luôn ghét ác như thù sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?

Vô Tình nói:

– Tin rằng cô cũng biết rõ, ta đã hoài nghi thân phận của các ngươi được một thời gian rồi.

Vương Phi gật đầu, nói:

– Chuyện này là đương nhiên, nếu không ta chém ngươi nhiều đao như vậy, một người không rành võ công như ngươi cũng không thể dễ dàng tránh khỏi.

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Điểm này không cần hoài nghi. Ta đã nói, những kẻ cho rằng có thể lừa gạt được danh bổ Vô Tình, tất nhiên chỉ là lừa gạt chính mình mà thôi.

Vô Tình nói:

– Ta khổ công chờ đợi lâu như vậy, không vạch trần các ngươi, đương nhiên là có mưu đồ.

Vương Phi nói:

– Ngươi đâu chỉ khổ công chờ đợi, quả là rơi vào hang hổ, không tiếc đích thân mạo hiểm, chơi đùa mưu kế với chúng ta, tùy thời thịt nằm trên thớt, mạng ở dưới đao, không dễ chịu đựng. Ngươi mạo hiểm khó khăn, nhất định có mưu đồ lớn.

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Ta cũng không hiểu, chúng ta có gì đáng để ngươi hạ thấp thân phận như vậy, gần như cùng chúng ta đi một chuyến xuống suối vàng.

Vô Tình nói:

– Có.

Lâm Ngạo Nhất nói:

– Thỉnh giáo!

Vô Tình nói:

– Phá án.

Vô Tình trả lời rất thẳng thắn, hơn nữa cũng rất trực tiếp.

Phá án?

Vương Phi ngẩn ra:

– Phá án?

Lâm Ngạo Nhất ngạc nhiên:

– Chỉ vì phá án?

– Đúng, phá án.

Vô Tình nói:

– Có vụ án thì phải phá giải… phá án là công việc của ta, cũng là mục đích của ta.

Lâm Ngạo Nhất thở dài một tiếng:

– Chỉ vì phá án, gần như vứt bỏ chiếc đầu, hi sinh tính mạng, như vậy đáng sao?

– Không có cách nào.

Vô Tình nói:

– Ta đã đảm nhận xử án, vậy thì phải phá án. Vạn kiếp bất phục thì thế nào? Ta là bổ khoái, bổ khoái tiếc thân không phá án, giống như làm quan không giúp dân chúng, không bằng đi khiêng quan tài cho rồi.

Vương Phi chớp mắt, chớp đến mấy lần, một lúc sau mới thở dài một tiếng dằng dặc.

Vô Tình cảnh giác:

– Sao vậy?

Vương Phi xa xăm nói:

– Không giống nhau.

Vô Tình hỏi:

– Cái gì không giống nhau?

Vương Phi nói:

– Ngươi và chúng ta không giống nhau.

Vô Tình cười nói:

– Con người vốn không giống nhau. Người người đều như nhau thì không thú vị, chẳng vui vẻ chút nào.

Vương Phi cải chính:

– Vậy cũng chưa chắc, giống như ta và hắn.

Nàng chỉ chỉ vào Lâm Ngạo Nhất, nói tiếp:

– Đối với chuyện này, mỗi người dều có mưu đồ, hơn nữa suy cho cùng đều sẽ có thù hằn, tư lợi. Không giống như ngươi, ngươi là vì phá án… Huống hồ vụ án này vốn không nhắm vào ngươi, kẻ gây án cũng không phạm đến ngươi, nhưng ngươi lại không tiếc cái giá, không màng sống chết, liều mạng muốn phá vụ án này.

Vô Tình hờ hững nói:

– Nếu mỗi kẻ gây án đều vì du͙© vọиɠ và ích kỷ của mình, vậy phải có người trả lại cho người bị hại và quần chúng một cái công đạo.

Lâm Ngạo Nhất cười lạnh nói:

– Ngươi cho mọi người một cái công đạo, nhưng bình dân bách tính chưa chắc đã hiểu được. Lỡ may hôn quân mờ mắt, gian nịnh nắm quyền, nói không chừng còn định tội phán hình ngươi, xem khi đó có người trả lại công đạo cho ngươi hay không? Ngươi không tiếc thân như vậy, chỉ đắc tội với đồng đạo giang hồ, khi đó ai sẽ đỡ lưng cho ngươi? Ngươi làm như vậy, chẳng phải quá ngu ngốc sao?

Vô Tình cười cười:

– Người người đều muốn làm kẻ thông minh, dù sao cũng phải có người làm kẻ ngu ngốc. Vì muốn đòi lại công đạo cho dân chúng và người bị hại, ta đã không màng đến an nguy bản thân nữa.

Vương Phi chớp chớp mắt, cuối cùng không nhịn được nói:

– Không phải ta cố ý muốn tâng bốc ngươi… ngươi làm như vậy, chẳng phải quá vĩ đại sao?

Vô Tình mỉm cười nói:

– Vĩ đại? Trên giang hồ không biết có bao nhiêu người như vậy. Trong bốn sư huynh đệ chúng ta, ta còn là người làm ít nhất. Đây là trách nhiệm và nguyện vọng trời sinh của chúng ta, ta không thấy có gì vĩ đại hay không.

– Nhưng nếu ngươi chuyên tâm phá án, ta lại không nghĩ ra chúng ta làm thế nào hợp tác?

Vương Phi nói:

– Dù sao ta và Lâm công tử đều là phạm nhân.

Lâm Ngạo Nhất tất nhiên rất đồng ý điểm này:

– Ngươi là bổ khoái còn chúng ta là tội phạm, chúng ta là chuột còn ngươi là mèo, không lý nào có thể hợp tác với nhau.

– Không đúng.

Vô Tình nói:

– Ta khẳng định các ngươi không phải là thủ phạm chính, tuy mỗi người đều có mục đích, nhưng chỉ là tòng phạm, không phải trọng phạm.

Chàng cười cười lại nói:

– Không phải hảo hán giang hồ thường gọi chức quan nhỏ của chúng ta là “chó săn” sao? Chúng ta chỉ là chó trung thành, muốn bắt giặc cho chủ nhân, không phải là chó bắt chuột, xen vào việc của người khác. Một khi chúng ta hợp tác, cũng có thể nói là cống hiến công lao chó ngựa vì bình dân bách tính, người vô tội bị hại. Chó ngựa luôn có thể hợp tác, ngươi xem lúc săn bắn, thiếu đi chó săn và ngựa khỏe có được không?

– Chẳng phải cơ hội thường ẩn giấu trong nguy cơ trong sao?

Vô Tình lời nói sâu xa:

– Nếu ba người chúng ta có thể vứt bỏ thành kiến, hợp tác với nhau, ta tin có thể chuyển nguy thành an, biến nguy cơ thành cơ hội xoay chuyển. Cần gì nhất định phải ngươi gϊếŧ ta, ta gϊếŧ ngươi, liều mạng chiến đấu, vùng vẫy trong tuyệt cảnh? Nếu như số mệnh đã định ba phe chúng ta chôn vùi ở đây, vì sao chúng ta không cùng nhau thử nghiệm, xem có thể không cần hi sinh một ai, có thể thay đổi vận mệnh hay không?

Vương Phi nhìn nhìn Thanh Nguyệt Công Tử.

Thanh Nguyệt Công Tử cũng nhìn nhìn Vương Phi.

Sau đó hai người gần như đồng thanh hỏi Vô Tình:

– Ngươi nói hợp tác, vậy nên hợp tác thế nào?

– Hiểu ngầm.

Vô Tình đáp.

– Hiểu ngầm?

Hai người đều không hiểu.

– Ba phe chúng ta đều không hiểu rõ nhau, làm sao tín nhiệm được?

Vô Tình thành ý nói:

– Ta yêu cầu mọi người trước tiên nói ra chân tướng mà mình biết, cùng với ngọn nguồn tham dự chuyện này. Mọi người hiểu rõ nhau thì có thể liên thủ đối địch, mỗi người có được thứ mình cần, cùng nhau phá án.

Vương Phi hé miệng cười nói:

– Ngươi muốn chúng ta nói ra cơ mật trước?

Vô Tình nói:

– Cô nói chuyện của cô, hắn nói chuyện của hắn, ta cũng nói chuyện của ta. Không hiểu thì hỏi rõ ràng, một người biết không bằng ba người suy nghĩ. Nếu số mệnh đã định ba người chúng ta phải đấu một trận ở đây, đó giống như vận mệnh ném một thanh đao về phía chúng ta, phương pháp ứng phó của chúng ta chỉ có bắt lấy mũi đao hoặc chuôi đao… sao chúng ta không chọn chuôi đao?

– Được, như vậy ngươi ném một đao trước đi!

Vương Phi quả quyết nói:

– Ta sẽ tiếp đao!

– Chuyện này đầu đuôi rất dài, liên quan rất rộng.

Lâm Ngạo Nhất thở dốc nói:

– Nên bắt đầu thế nào? Nói từ đâu đây? Chỗ nào là chuôi đao?

Vô Tình nói:

– Không bằng một người hỏi, một người đáp, mọi người đều như nhau. Cứ hỏi những gì không hiểu, cứ nói những gì mình biết, đối với mọi người đều có chỗ tốt.

Vương Phi bỏ đao xuống, chậm rãi ngồi xếp bằng trên đất, nói:

– Được, ngươi bắt đầu hỏi đi!

– Vì có thể chuyển nguy thành an, chuyển bại thành thắng.

Lâm Ngạo Nhất cuối cùng cũng dựa lưng vào một góc tường đất, nói:

– Những gì ta biết nhất định sẽ nói.

– Tốt.

Lúc này trong lòng Vô Tình mới thật sự thở phào một hơi, mặt không đổi sắc nói:

– Chúng ta từng người từng người hỏi.