Tứ Đại Danh Bộ Đấu Cương Thi: Đỗ Tiểu Nguyệt

Chương 20: Phá Lạn Vương

Ỷ Mộng trợn mắt há mồm, sững sốt một hồi. Nếu không phải nghe được giọng nói kia vẫn là của Ngô Thiết Dực, nàng cũng không dám tin “người thối rữa” trước mắt chính là Ngô Thiết Dực năm đó khiến người mê say, phong lưu phóng khoáng.

– Đã xảy ra chuyện gì?

Nàng không nhịn được hỏi:

– Tại sao ngươi lại biến thành như vậy?

Trong giọng nói không nén được đau lòng.

Nhìn thấy người mà mình từng yêu thương, hiện nay trong lòng căm hận lại biến thành như vậy, có lẽ “thù hận” cũng lập tức giảm đi hơn nửa.

Tâm tình của Ỷ Mộng đại khái chính là như vậy.

Đôi môi của Ngô Thiết Dực cũng sưng lên biến thành màu đỏ thẫm, cho nên lúc nói chuyện có khó khăn nhất định, tùy thời vết thương ở chỗ nào đó lại đau nhức, phát ra tiếng kêu gào, nức nở.

– Chính ta cũng là người bị hại… con cho rằng ta thích hóa trang thành như vậy sao?

Toàn thân hắn đã biến thành rách rách nát nát, chỉ có đôi mắt là không bị thương.

Chưa từng rách nát, còn phát ra ánh sáng rạng rỡ.

– Ngươi…

Ỷ Mộng vẫn nửa tin nửa ngờ:

– Sao ngươi lại biến thành thế này? Ai có thể hại ngươi như vậy?

Ngô Thiết Dực chẳng những là một đại lão hổ mọc cánh, đồng thời cũng là một lão hồ ly giảo hoạt, ai có thể khiến cho đại lão hổ, lão hồ ly biến thành bảy rách tám nát, người không giống người, quỷ không giống quỷ, sống không bằng chết, quả thật khiến người ta khó tin.

– Đây gọi là ác giả ác báo.

Đôi môi Ngô Thiết Dực khẽ rung động, cơ mặt hơi giật giật, giống như tươi cười:

– Con xem, ta đã suy bại đến mức này, giữ mạng còn không kịp, bản thân đã trở thành kẻ tàn tật, sao còn có thể hại người? Sao còn có thể gϊếŧ người?

Ỷ Mộng hít sâu một hơi:

– Thiết… Thiết Bố Sam thì sao?

Ngô Thiết Dực hỏi:

– Con cho rằng hắn là tôi tớ trung thành của mình sao?

Ỷ Mộng đang muốn nói gì, Ngô Thiết Dực đã nói:

– Chính vì hắn muốn bán đứng con, cho nên ta mới định gϊếŧ hắn, nhưng ta còn chưa ra tay thì hắn đã mất mạng rồi. Thi thể của hắn vẫn ở trong Mãnh Quỷ động.

Ỷ Mộng lắc đầu:

– Ta không tin.

Ngô Thiết Dực nói:

– Chuyện này cũng không đến lượt con không tin. Chúng ta tranh giành hoa sắt trên đỉnh Nghi Thần, đấu đá bảo tàng trong Mãnh Quỷ động. Thực ra ngoại trừ ta và nhóm người Giang Tư, Cao Phạ Phi, Hô Diên Ngũ Thập, cùng với một đám nữ tử đóng giữ nhà trọ do con cầm đầu, ít nhất còn có hai đội nhân mã khác đang ở trong tối dòm ngó bảo tàng này, âm thầm hạ thủ. Ngoại trừ đối phó với đám người con, Vương Phi, Kiếm Bình, còn ra tay với chúng ta. Thiết Bố Sam chính là nội ứng ngoại hợp với bọn chúng.

Ỷ Mộng cả giận nói:

– Ngươi xúc phạm hắn, ta không tin.

Ngô Thiết Dực nói:

– Con tin cũng tốt, không tin cũng được. Thực ra ta thật lòng thật ý muốn lên núi hợp tác với con đi đào bảo tàng, sau đó cùng nhau cao bay xa chạy. Chính Thiết Bố Sam đã bán đứng con, hắn nói với ta rằng con muốn mưu hại ta, còn tìm Phi Nguyệt Vương Phi đến trả thù ta. Ta biết Vương Phi hận ta, không phải vì ta lạm dụng danh tiếng của cô ta, mà là Trang Hoài Phi vì ta mà chết, cô ta luôn có thiện cảm với hắn. Sau khi ta phát hiện con không tin ta, đại khái chỉ muốn dọa con rời khỏi nhà trọ Ỷ Mộng, tránh khỏi đỉnh Nghi Thần Sơn Tây, chứ không có ý muốn hại con.

Ỷ Mộng nói:

– Ngươi nói bậy, ngươi phải đền mạng cho đám người Thiết Bạt, tỷ muội họ Hồ! Thân thể rách nát này của ngươi, rõ ràng là bị ám khí do thủ hạ của ngươi là Đường Hóa gây nên! Ám khí thành danh “Nhãn Trung Đinh” của Phá Lạn Vương độc hại vô cùng. Người của ngươi phản bội ngươi, ngươi lại vu oan cho người phe ta… ngươi có chứng cứ không?

Cánh mũi Ngô Thiết Dực rung động mấy cái, giống như cười thảm:

– Chứng cứ thì ta có… nhưng có lẽ không cần cung cấp nữa. Ta thấy tối nay tất cả đã cháy nhà ra mặt chuột, khó tránh khỏi phải lộ rõ chân tướng, kẻ ác kẻ xấu, người tốt người thiện, báo ứng tuần hoàn, yêu hận tình cừu, đều sẽ lần lượt hiện thân trong đêm trăng thanh gió mát này!

Ỷ Mộng đột nhiên thù mới hận cũ đồng loạt dâng lên:

– Ngươi có biết ta hận ngươi nhất là chuyện gì không?

Ngô Thiết Dực ngẩn ra, nói:

– Ta thì mọi thứ đều có lỗi với con, mọi chuyện đều đáng hận, con chỉ hận không thể gϊếŧ ta ngàn vạn lần… còn có chuyện gì đặc biệt hận ta?

– Ta hận ngươi! Ta hận chết ngươi! Ngươi dính líu với Bạch nương di, đó là trước khi quen ta. Ngươi mập mờ với mẹ ta, cũng không biết ta là con gái của bà ấy. Ngươi thất đức bại hoại, gϊếŧ chóc cướp bóc, nhưng cũng không xúc phạm đến ta!

Trong cơn tức giận, Ỷ Mộng nghiến răng dùng tay chỉ một cái.

Nàng chỉ về phía Đỗ Tiểu Nguyệt trong nhà trọ, đang dựa vào một góc tường, trốn ở trong chăn.

– Ngươi lại đánh mất lý trí, sau khi thân thiết với ta lại cưỡиɠ ɠiαи cô ấy, còn gϊếŧ Tuyên Tuyên diệt khẩu, ngươi có còn là người hay không!

Ỷ Mộng đau đớn đến mức tóc mai cũng rối loạn.

– Ta hận ngươi nhất chính là chuyện này!

Ngô Thiết Dực bỗng nhiên nghiêm túc.

Mọi người cũng nín lặng, đều cảm thấy khinh miệt.

Sau đó Ngô Thiết Dực giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, mới gào lên:

– Con cho rằng Đỗ Tiểu Nguyệt là người bị hại phải không? Con cho rằng cô ta là người điềm đạm đáng thương đúng không? Ta nói cho con biết…

Hắn chợt bình tỉnh lại, sau đó nói từng chữ từng câu:

– Vậy ta nói cho con biết, cô ta mới là “Phá Lạn Vương” Đường Hóa. Thương tích trên người ta là do cô ta gây nên, chất độc trên người ta cũng là do cô ta hãm hại. Hiện giờ cô ta mới là chủ mưu. Cô ta mới là kẻ thao túng ta, là kẻ địch của con, con có tin không?

Sau đó hắn lại dùng giọng mũi hỏi mọi người đang đờ ra như phỗng một câu:

– Hả?