Lần này không thể xem thường.
Hắn lặng lẽ đáp xuống đất, khựng ra ở đó, không nhúc nhích, chỉ lè lưỡi, hi vọng người không đầu kia không phát hiện ra hắn.
Ma nữ kia vẫn đứng thẳng bất động trước phòng chữ Ngọ, không nhúc nhích, giống như cũng không biết hắn chạy ra ngoài.
Như vậy vừa khéo.
Hắn cũng không muốn chọc vào quái vật không phải người không phải quỷ này.
Ý niệm đầu tiên của hắn là chạy.
Yên lặng chạy ra.
Chạy đi đâu?
Hiển nhiên bên cạnh hành lang là phòng trọ chi chít, nhưng hắn cũng không biết phòng nào có người? Phòng nào có quỷ? Phòng nào là địch? Phòng nào là bạn?
Có điều bằng hữu và đồng môn của hắn đều ở trong phòng chữ Tỵ, đây là chuyện có thể khẳng định.
Cho nên hắn quyết định trước tiên vào đó tránh một lát.
Vì không muốn kinh động quái vật không đầu vẫn đứng trước cửa phòng chữ Ngọ kia, hắn quyết định dùng phương thức nhẹ nhàng im ắng nhất, không lộ liễu cũng không lỗ mãng lẻn vào.
Hắn thử đẩy cửa, nhưng cửa đã chốt bên trong.
Cho nên hắn từ từ rút kiếm, nhẹ nhàng đâm kiếm vào khe cửa.
Đặt kiếm vào dưới chốt, nhẹ nhàng đẩy lên. Khi chốt gỗ rơi xuống, hắn đã kịp thời nhét hai ngón tay vào giữ nó lại. Sau đó dùng mũi kiếm gạt mấy cái trên chốt cửa, cửa liền lỏng ra, hắn đã có thể đi vào.
Chỉ cần vào phòng, hắn sẽ có thể tránh khỏi ma nữ kia.
Đúng vậy, hắn vừa mở chốt cửa vừa nhìn chăm chú vào nữ quỷ không đầu kia.
Thi thể kia vẫn đứng thẳng bất động trước cửa phòng chữ Ngọ, không xoay người, cũng không quay đầu lại (nó căn bản không có đầu, làm sao quay).
Chỉ cần vừa vào phòng, hắn sẽ có thể kêu lớn, hội họp với đồng môn và chiến hữu của hắn.
Có điều hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, thứ chờ hắn khi vào cửa là một thanh kiếm.
Kiếm bạc.
Là kiếm của đồng môn sư huynh đệ.
Hơn nữa còn là một kiếm liều mạng đâm ra trong kinh sợ.
Kiếm phá cửa đâm ra.
Diệp Cáo nguyên bản không kịp tránh.
Trước “không kịp tránh” có hai chữ “nguyên bản”.
Hắn không kịp tránh, nhưng hắn cũng không bị một kiếm đâm chết, bởi vì hai nguyên nhân.
Một là trước khi Hà Phạm xuất kiếm, lúc rút kiếm đã phát ra một tiếng “đang”.
Vậy là đủ rồi.
Diệp Cáo lập tức cảnh giác.
Hai là Diệp Cáo căn bản không tránh.
Trên tay của hắn có kiếm, kiếm đã cạy chốt cửa ra.
Cho nên hắn kịp thời hạ cổ tay xuống, dùng thân kiếm ép lên kiếm bạc, ngăn cản thế công.
Nhưng Hà Phạm một kiếm không thành, lại phát ra một kiếm.
Kiếm đâm rách cửa công ra.
Diệp Cáo lập tức phản kích.
Hắn cũng đâm rách cửa tấn công vào phòng.
Hai người cứ như vậy cách một tấm cửa gỗ mỏng manh, không nói gì ở trong bóng tối giao thủ bảy tám chiêu, phát ra tiếng leng keng.
Ngay lúc này, Diệp Cáo đột nhiên bị người ta ôm lấy từ phía sau, nhất thời không thể động đậy.
Hắn sợ nhất là người không đầu kia.
Hắn cho rằng mình đã bị ma nữ không đầu ôm lấy, lần này đúng là chết chắc.
Hắn kêu to một tiếng “ối”, dưới tình thế cấp bách, bị người ta quấn chặt, mắt thấy người trong phòng lại công ra một kiếm, hắn đã không thể nào thoát được.
Có điều lúc này hắn đương nhiên không biết, người từ phía sau ôm lấy hắn không phải quái vật không đầu kia.
Mà là La Bạch Ái.
La Bạch Ái thấy Hà Phạm đang giao thủ kịch liệt với người nơi cửa, mà đối phương cũng sử dụng binh khí, như vậy không phải là ma quỷ. Do đó hào tình nổi lên, hắn nhanh chóng và lặng lẽ từ chỗ tường vỡ đi vào phòng chữ Ngọ, lại từ cửa sổ phòng chữ Ngọ lộn ra ngoài (bắt đầu từ lúc này “tuyến đường” của hắn và Diệp Cáo đều giống nhau). Chỉ dựa vào tiếng mũi kiếm va chạm, hắn đã phân biệt được phương hướng của kẻ địch, từ phía sau ôm lấy đối phương.
May mắn hắn chỉ ôm chặt đối phương.
Bởi vì hắn thấy Hà Phạm và đối phương đang so kiếm đến hăng say, nếu hắn ở phía sau bất ngờ hạ thủ, một là có gϊếŧ được đối phương cũng bị gọi là ám toán sau lưng, hai là chỉ sợ Hà Phạm trách mình nhiều chuyện.
Có điều Diệp Cáo bị người ta ôm lấy, vẫn nhất định phải chết.
Bởi vì Hà Phạm lại đâm tới một kiếm.
Hắn đã không thể ngăn, không thể cản, không thể tránh, không thể lui được nữa.
Chỉ có chết.
Kiếm đột nhiên dừng.
Chỉ thiếu chút nữa đã đâm trúng hắn.
Một khi đâm trúng, sẽ đâm thủng một lỗ máu.
Nhưng kiếm thế đột nhiên ngừng lại.
Mũi kiếm còn đang rung động.
Diệp Cáo bỗng cảm thấy thanh kiếm này rất quen.
– Có phải Lão Tứ không?
Chợt nghe Hà Phạm cách một cánh cửa rách nát đầy lỗ hổng, cao giọng hỏi.
– Hả! Thì ra là Tiểu Nhị!
“Rào” một tiếng, cửa bị kéo ra, lại “bụp” một tiếng, một mảnh đá lửa sáng lên, lập tức hiện ra gương mặt hiền lành của Hà Phạm.
– May mắn ta nhận ra tiếng kêu “ối” của ngươi.
Hắn vui mừng nói:
– Nếu không một kiếm này đã đâm thủng một lỗ rồi.
Hắn mỉm cười nói:
– Lão Tứ xấu xa ngươi, cả nhà trọ lớn như vậy, ngươi lại cứ thích đâm vào mũi kiếm, nếu không thì cũng thích ăn nắm tay.
– Xin hỏi!
Diệp Cáo bực bội nói:
– Người ám toán sau lưng ta, có phải là tùy tùng La đại hiệp mà ngươi mời tới trợ giúp không?
– Thất kính thất kính!
La Bạch Ái tươi cười nói:
– Đại hiệp không đủ làm, gọi thiếu hiệp là được rồi.
– Ối!
Lần này là La Bạch Ái kêu lên.
Bởi vì Diệp Cáo đã trở tay thúc hắn một cái.
– Ta ca ngợi ngươi cái trứng ấy! Ngươi là thứ gì? Tìm ai thì không tìm, kẻ địch không đi đánh, có quỷ không đi bắt, cả nhà trọ lớn như vậy, sao cứ tìm ta gây phiền toái?
Diệp Cáo phun một ngụm nước bọt, cơn giận chưa tiêu, căm phẫn mắng:
– Vừa rồi quấn lấy ta ngâm trong thùng nước, bây giờ lại ôm lấy ta đâm vào mũi kiếm! Tiểu Nhị chết tiệt ngươi đúng là ăn cây táo rào cây sung, không phải đi theo cái tên bóp cổ ta thì cũng tự mình cầm kiếm đâm ta! Ta khen ngợi ngươi cái con khỉ!
La Bạch Ái sờ chỗ đau, cũng căm phẫn bất bình:
– Hai sư huynh đệ các ngươi giao thủ đọ sức, nội chiến miếu Thành Hoàng, đánh gϊếŧ lẫn nhau, đều không nhận ra đối phương, bây giờ lại giận lây sang ta, lẽ nào lại như vậy!
Nếu không phải Hà Phạm một tay kéo hắn, giữ chặt hắn, hắn đã nhào tới ác chiến với Diệp Cáo rồi:
– Nếu không nhờ ta xuất thủ, hai huynh đệ các ngươi có thể đã lưỡng bại câu thương rồi! Vừa rồi nếu ta muốn gϊếŧ ngươi thì đã sớm hạ thủ rồi, ngươi còn đứng đây treo kiếm trong miếu Thành Hoàng, dọa quỷ còn được, chứ dọa bản thiếu hiệp à? Kém xa lắm!
Hai người còn muốn tranh cãi, Hà Phạm vội khuyên nhủ:
– Bây giờ việc khẩn cấp là đi xuống xem thử Dư ca, Ngư thúc đã xảy ra chuyện gì. Sao trên lầu đánh đến nước chảy hoa trôi, dưới lầu lại yên lặng như tờ? Chuyện này không bình thường.
Diệp Cáo, La Bạch Ái vừa nghe cũng nghiêm túc lại, không dám lỗ mãng nữa. Một người nói:
– Đúng, chuyện này không thích hợp.
Một người nói:
– Được, chúng ta cùng đi xuống xem thử.
Lại phát hiện, cương thi không đầu vốn đứng thẳng bất động trước cửa phòng Ỷ Mộng đã không thấy nữa.