Từ nhỏ Hà Phạm đã rất sợ quỷ.
Theo tình hình thông thường, ngươi sợ một thứ thì sẽ cố gắng trốn tránh, không đối diện với nó.
Nhưng cũng có một loại tình hình khác, ngươi càng sợ thì lại càng muốn tiếp xúc với nó, nghiên cứu nó, đó gọi là càng sợ lại càng hiếu kỳ.
Hà Phạm sợ quỷ, bởi vì hắn không biết quỷ là gì, cho nên rất sợ.
Thứ mà con người sợ quá nửa đều là sự vật không biết, nếu đã biết, cho dù nó rất đáng sợ cũng không có gì phải sợ nữa. Giống như tử vong chính là một trong số đó.
Cho nên Hà Phạm rất muốn biết quỷ là gì.
Hắn bắt đầu học chữ với đám trưởng bối Đại Thạch Công, lại từ chỗ công tử Vô Tình biết được một số tu từ, hắn đặc biệt cảm thấy hứng thú với từ ngữ “thuộc quỷ”.
Theo hắn hiểu biết, từ ngữ thuộc chữ “quỷ” (鬼) phát triển ra như “hồn phách mị tiêu bạt ngụy khôi kỳ võng lượng si ma yểm…”, không chữ nào không có “quỷ” áp trận, hết sức rõ ràng, vô cùng nổi bật.
Đó đều là quỷ sao?
Vây là loại quỷ gì?
Nhìn vào hình dạng chữ, mỗi chữ quỷ đều rất sống động, đều có dáng vẻ hung ác. Nhìn vào nghĩa của chữ, “Phách” (魄) là “quỷ đi lại ban ngày”? “Mị” (魅) là một loại quỷ vô lực giống như âm hồn nữ nhân? “Bạt” (魃) loại quỷ này hình dáng có vẻ rất bá đạo, lúc hành động có thể nhổ sạch tận gốc, lực kéo núi sông. Còn như “Kỳ” (魌), rốt cuộc có phải ám chỉ “nó chính là quỷ” hay không?
Hà Phạm không ngừng truy tìm, nghiên cứu, dần dần nhìn ra cái đẹp của chữ Hán. Có lúc hắn thỉnh giáo người khác, có lúc lại tự mình tra xét, dần dần mới hiểu được.
“Ngụy” (魏) đương nhiên không phải ma quỷ. Ngoại trừ chỉ tên nước và dòng họ, nó còn chỉ địa phương như phía bắc Hà Nam, phía đông Thiểm Tây, tây nam Sơn Tây và phía nam Hà Bắc. Tam Quốc có Ngụy, sau có Cửu Ngụy, Ngụy bia, ngụy khuyết (kiến trúc ngoài cửa cung), đều thành kiểu mẫu.
“Kỳ” (魌) nói chính xác thì không thật sự là quỷ, cũng không phải có ý “nó chính là quỷ”, mà là mặt nạ xấu xí thời xưa mang vào lúc làm phép xua đuổi dịch bệnh, chỉ là một dụng cụ để giả thần giả quỷ. “Vực” (魊) lại thật sự là quỷ, nhưng rất ít hoạt động trên đất liền, phần lớn mai phục trong nước hại người, đây là loại quỷ ướt.
“Khôi” (魁) lại không phải quỷ, mà là chủ quản quý nhân “Khôi tinh”, đồng thời cũng có nghĩa là cầm đầu, đứng ở vị trí thứ nhất, cao lớn vĩ đại. Chữ “quỷ” này lại thành giỏi giang, lợi hại, uy phong, thật là “quỷ” tốt.
Chữ “Lượng” (魉) rất ít khi dùng một mình, chữ “lưỡng” (两) của nó đại khái cũng như hình với bóng, đồng thời có ý “qua lại”. Chữ này thông thường đều dùng với “võng lượng” (quỷ quái), còn dùng với bốn chữ “si mị võng lượng” (yêu ma quỷ quái)… đại khái là một loại quỷ thích náo nhiệt, theo số đông, phô trương thanh thế, yêu thích hoạt động quần chúng.
“Ma” (魔) chỉ là ác mộng, giống như hiện tại hắn chẳng khác nào đang trong ác mộng. “Huất” (魆) chỉ là hình dung “đen như quỷ”, tương tự như “tối đen”.
Lý giải của Hà Phạm về chữ “Ma” là quỷ đã tu luyện thành tinh, trở thành “Quỷ Vương”, có đủ đạo hạnh đi ra hại người.
Mỗi người đều có thân thế của mình, xem ra quỷ cũng không ngoại lệ.
Mỗi người cũng đều có chuyện xưa của mình, chuyện xưa của quỷ càng đầy hồi hộp kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phức tạp ly kỳ. Hà Phạm thích nghe cố sự ma quỷ, hắn tò mò về quỷ.
Nhưng hắn lại không thích gặp quỷ, rất không thích.
Có ai thật sự thích gặp quỷ?
Nhưng lại thích nghe kể chuyện người khác gặp quỷ.
Hà Phạm không ngờ lần này lại thật sự gặp quỷ.
Vừa rồi đã gặp phải quỷ không đầu, lần này lại gặp phải một lần nữa, còn ở chung tủ với quỷ.
Hóa ra bên cạnh hắn không phải chăn bông, không phải những thứ linh tinh, cũng không phải người sống, mà là quỷ.
Một con “quỷ” cả người đầy mùi hôi, da thịt tróc xuống từng mảng từng mảng, toàn thân thối rữa hơn nữa còn chảy mủ, những con bọ đang chui ra chui vào trên mặt, hốc mắt của người nọ.
Hắn thắp lửa lên.
Sau đó hắn thấy rõ con quỷ bên cạnh… không, thật ra là tử thi, một thi thể chết đã lâu… đối với hắn thì chuyện này không khác gì gặp quỷ.
Hắn nhất thời kinh hãi đến quên cả kêu lên.
Hắn quay đầu.
Ánh lửa soi sáng ra gương mặt của La Bạch Ái cũng kinh hãi giống như hắn.
Chắc chắn biểu tình của hắn rất đáng sợ.
Ai gặp quỷ thần sắc đều sẽ cổ quái giống như quỷ.
Lần này ánh lửa chiếu sáng một hồi, sắc mặt của một thi thể và hai người đều có sự khó coi riêng.
Sau đó hai người không hẹn mà cùng kêu lớn một tiếng.
“Vèo” một tiếng, không biết là do bọn họ kêu lớn, hay là tử thi kia đang thổi hơi, đá lửa lại vụt tắt.
Hai người cũng không để ý tới ba bảy hai mốt, bốn bảy hai tám, năm bảy ba lăm… đá bay ván gỗ, phá tủ quần áo, vung vẩy nắm đấm, khoa tay múa chân, kêu gào chạy ra.
Hai người còn ôm nhau, không dám tách ra.
Một người nói:
– Quỷ quỷ quỷ quỷ quỷ quỷ quỷ…
Một người nói:
– Đừng sợ, đừng sợ, trước tiên đừng sợ sợ sợ sợ sợ sợ…
Khi hai người nhất thời còn không biết làm gì, nên xông ra phía ngoài (ngoài cửa sổ) hay là xông vào phía trong (ngoài cửa chính) thì tốt hơn, đột nhiên bọn họ nghe được một âm thanh yếu ớt.
La Bạch Ái lập tức nắm lấy Hà Phạm:
– Hơ hơ hơ… ngươi nghe!
Hà Phạm cũng quát một tiếng:
– Im lặng!
“Cộc, kẹt kẹt, cạch cạch cạch…”, có tiếng người ở bên ngoài cạy cửa.
Là “cạy” cửa, không phải “gõ” cửa.
Trên cánh cửa còn phát ra tiếng cào.
Ý niệm đầu tiên của La Bạch Ái là muốn chạy ra.
Không ngờ Hà Phạm lại thình lình giãy khỏi tay hắn, rút kiếm ra, lướt về trước cửa, một kiếm đâm tới.
La Bạch Ái không ngờ Hà Phạm lại có can đảm như vậy, một mình rút kiếm đối phó với ma quỷ muốn phá cửa xông vào kia.
Thực ra thứ Hà Phạm dựa vào không phải can đảm, mà là sợ hãi.
Quá sợ hãi, không còn đường lui, ngược lại quên hết tất cả, bất chấp mọi thứ.
Hắn xuất ra một kiếm, kiếm xuyên cửa đâm về phía người tới (hay là quỷ).
Bất kể là người, là quỷ hay hồn phách mị si võng tiêu kỳ bạt ma yểm… hắn đều một kiếm gϊếŧ chết rồi tính sau.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một kiếm liều mạng này của hắn, đâm tới không phải là người, không phải là quỷ, cũng không phải ma, mà là đồng môn sư huynh đệ của hắn, Diệp Cáo.
Vừa rồi ở phòng sát vách, lửa vừa tắt, Diệp Cáo kêu một tiếng “ối”, lập tức ngã xuống đất.
Hà Phạm đã đoán đúng, thực ra Diệp Cáo căn bản không bị thương, chỉ là kế dụ địch.
Hắn nằm trên đất, chuẩn bị chỉ cần có yêu ma quỷ quái gì vừa chạm vào, hắn sẽ lập tức rút kiếm chém gϊếŧ.
Đúng vậy, hắn nghe được Hà Phạm và La Bạch Ái cùng phá vỡ vách tường, xông vào phòng lân cận. Hắn cũng không lập tức đi theo, chính vì muốn xem thử có chém được hay không.
Không có.
Hắn nằm trên đất, lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng chỉ có chờ đợi, không có kết quả gì.
Không có người tới.
Cũng không có quỷ đến.
Càng không có chuyện gì phát sinh.
Xem ra đây ít nhất cũng là một con quỷ thông minh, không bị mắc lừa.
Hắn chỉ loáng thoáng nghe được tiếng thì thầm nho nhỏ ở phòng bên cạnh, thậm chí là tiếng tranh luận lúc cao lúc thấp, cũng nhìn thấy ánh đèn ở cách vách, chưa kịp làm gì thì lại tối đen như mực.
Hắn nằm một hồi, thấy không có gì xảy ra, đang muốn đứng dậy từ chỗ tường vỡ đi vào phòng bên cạnh, đột nhiên không biết từ đâu lại lộ ra một chút ánh lửa.
Hắn không biết đó là đá lửa do Hà Phạm trong tủ quần áo thắp lên.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện dưới sàn phòng chữ Ngọ, cách nơi hắn nằm không xa còn có một thi thể.
Thi thể to lớn phồng lên, đã chết nhiều ngày, bắt đầu bốc mùi, còn mở to mắt nhìn hắn.
Diệp Cáo xì một tiếng, cũng không hứng thú nằm trên đất giả chết dụ địch (quỷ) nữa, do đó nhấn một cái đứng dậy. Ngay lúc này, ngoài cửa sổ bỗng có một bóng người màu xám bạc nhợt nhạt lướt nhanh qua.
Cửa sổ này hướng vào sân trong.
Hắn nhìn thấy bóng trắng, cũng là từ lỗ thủng vừa rồi hắn và La Bạch Ái dùng ngón tay đâm rách.
Hắn lập tức lướt đến gần cửa sổ, một tay đẩy cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ đã không có người.
Hắn đáp xuống hành lang không một tiếng động, muốn xem thử người vừa đi qua bên ngoài là ai. Nhưng không nhìn còn tốt, vừa nhìn hắn lại thấy thi thể không đầu vừa rồi, đang duỗi thẳng tay, đứng thẳng tắp đờ ra trước cửa.
Hắn sợ nhất là nữ quỷ không đầu này.
Không ngờ hắn vừa lộn ra ngoài cửa sổ, lại giống như đứng chung với ma nữ không đầu này ở hành lang.