Cửa đã đóng kỹ.
Hiện giờ tình cảnh của bọn họ còn tối tăm hơn bóng tối.
Càng tệ hại là chỗ này vừa chật, vừa hẹp, vừa chen, vừa mốc, vừa bẩn, vừa hôi.
Dưới hoàn cảnh bẩn thỉu chật hẹp như vậy, Hà Phạm trầm mặc một lúc đột nhiên nói:
– Ta rất lo lắng.
La Bạch Ái cũng không ngạc nhiên:
– Ngươi lo lắng Diệp Lão Tứ đã xảy ra chuyện? Đừng sợ, ta thấy hắn chỉ là cổ họng bị ta bóp đau, không nhịn được kêu lên.
– Không phải, ta không lo lắng cho hắn.
Hà Phạm lại trung thực nói:
– Ta thấy hắn cố ý khiến kẻ địch cho rằng hắn đã bị thương, ngã xuống, cho nên mới kêu lên. Ta liên thủ với hắn đã lâu, lúc hắn kêu đau giống như quỷ gϊếŧ, không thể nào chỉ kêu một tiếng “ối” nhẹ nhàng bình tĩnh như vậy.
La Bạch Ái cảm thấy phiền muộn, bây giờ hắn mới hiểu tại sao Hà Phạm chịu xông vào “phòng” với hắn mà không hề băn khoăn:
– Vậy ngươi lo lắng chuyện gì?
– Ta lo lắng… con quỷ không đầu kia.
– Ngươi sợ cô ta không tìm được đầu sao?
La Bạch Ái không nhịn được chế giễu:
– Không bằng ngươi tìm đầu trả lại cho cô ta, hoặc là ngươi đưa đầu cho cô ta mượn cũng được.
– Đừng nói giỡn.
Hà Phạm sờ đầu mình một chút:
– Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, nữ quỷ không đầu kia có thể từ dưới lầu đi lên cầu thang, như vậy người dưới lầu…
Trong lòng La Bạch Ái giật mình một cái.
Nói rất đúng.
Giọng nói của hắn cũng trở nên trầm trọng:
– Người không đầu kia có thể từ dưới lầu chậm rãi đi lên, như vậy người dưới lầu, nếu không phải đều trúng độc thủ thì cũng gặp biến cố cực lớn.
Hà Phạm nói:
– Ngươi thật sự nhận ra nữ tử không đầu kia là Hà Văn Điền sao?
La Bạch Ái không hề nghi ngờ điểm này.
– Hà Văn Điền thích nữ giả nam trang, y phục của cô ấy rất dễ phân biệt, tư thái của cô ấy cũng gần giống nam nhân… nhưng dù sao cô ấy cũng là phái nữ, vẫn rất dễ nhận ra được.
Hà Phạm thở dài:
– Nếu quả thật là cô ấy, không phải cô ấy ở phòng tắm trên lầu chuẩn bị nước tắm à? Sao đầu của cô ấy lại ở trong phòng Tôn lão bản, còn thân thể đứt đầu lại từ dưới lầu đi lên?
Lúc này Hà Phạm đang ở trong tủ quần áo rất tối, trước mắt mờ mịt, trong lòng ngược lại càng sáng trong.
Chẳng trách ban nãy hắn nhìn vào lỗ hổng do ngón tay đâm thủng, trông thấy đầu người treo ngược kia lại có cảm giác quen thuộc.
Hóa ra đó là đầu của Hà Văn Điền.
Hắn và Hà Văn Điền còn không chính thức chung sống, cũng không quen thuộc lắm. Huống hồ một người sau khi chết, diện mạo luôn khác biệt rất nhiều so với khi còn sống, cộng thêm đầu người treo ngược, khuôn mặt vặn vẹo, càng khó phân biệt.
Nhưng Hà Phạm đại khái vẫn cảm thấy quen thuộc, hiện giờ mới chứng thực đó thật là Hà Văn Điền.
Nói cách khác, đầu của Hà Văn Điền ở trong phòng Ỷ Mộng, còn thân thể lại từ dưới lầu nhà trọ Ỷ Mộng đi lên.
Tại sao lại như vậy?
La Bạch Ái yên lặng.
Xem ra, hiện giờ chuyện cần lo lắng không chỉ có an nguy của ba người bọn họ, mà còn có Tiểu Dư, Lão Ngư bị thương trúng độc dưới lầu, cùng với một đám nữ tử có lẽ đã rơi vào hiểm cảnh.
La Bạch Ái biết rõ tình hình nghiêm trọng, khàn giọng nói:
– Ý của ngươi là…
Hà Phạm ở trong bóng tối cắn răng, cũng không biết đang hạ quyết tâm, hay là muốn kháng cự mùi hôi trong tủ:
– Thông báo.
Lần này hắn chỉ nói hai chữ.
– Thông báo?
– Đúng, thông báo cho Lão Tứ. Vừa rồi hắn nhìn qua lỗ không thấy gì, có thể sẽ cho rằng người đi lên cầu thang chỉ mặc y phục của Hà Văn Điền để hù dọa, lại không biết đại tỷ cùng họ với ta đã thật sự bị người ta chặt đầu
Hà Phạm nói rất trầm trọng, chủ yếu là vì chuyện mà hắn đang nói cần phải nói ra, cần phải đi làm, hơn nữa cần phải làm ngay lập tức, nhưng đó đều là chuyện mà hắn không muốn làm nhất:
– Thông báo cho người dưới lầu, kể lại chuyện lạ mà chúng ta nhìn thấy, bảo bọn họ nâng cao cảnh giác, đề phòng cẩn thận.
La Bạch Ái nói:
– Ngươi muốn chúng ta trở lại phòng chữ Ngọ, thông báo cho Diệp Lão Tứ?
Hà Phạm nói:
– Đúng.
La Bạch Ái nói:
– Làm sao ngươi biết Diệp Lão Tứ còn ở trong phòng Ỷ Mộng?
Hắn vốn định nói “làm sao ngươi biết Diệp Cáo còn sống”… nhưng suy nghĩ một chút, vẫn không nói ra.
Hà Phạm thừa nhận:
– Ta không biết.
La Bạch Ái lại nói:
– Làm sao ngươi biết dưới lầu đã gặp phải chuyện càng hung hiểm, khủng bố hơn so với chúng ta?
Hà Phạm nói:
– Ta cũng không biết.
La Bạch Ái hỏi ngược lại:
– Có phải ngươi đang oán trách ta, không xuống lầu, không xông ra, không đi cứu Lão Tứ, lại trốn ở chỗ này chờ người đến, chờ trời sáng?
Hà Phạm không nói gì, nhưng đáp án của hắn đã rõ ràng.
La Bạch Ái nói:
– Thực ra chúng ta trốn ở đây, quan trọng hơn chính là…
Hắn nói từng chữ từng chữ:
– Chờ… quỷ… đến…
Trong phòng vốn có đèn, trên bàn bày đũa, rượu và thức ăn, không một thứ gì không chỉnh tề, nước trong bồn tắm còn bốc khói nhẹ. Cho nên La Bạch Ái phán đoán, bất kể là người hay quỷ nhất định sẽ trở lại phòng này.
Một khi trở lại phòng, nếu là người thì bọn họ có thể một lần bắt giữ đối phương, cho dù là quỷ, cũng có thể quan sát nó rốt cuộc đang giở trò gì.
Nhưng hiện giờ là chờ người không thấy, chờ quỷ không đến, hai người càng chờ càng chột dạ, càng chờ càng bất an.
Bằng hữu gặp nạn, sao có thể không để ý?
Loại quan niệm này in sâu trong lòng La Bạch Ái. Hành tẩu giang hồ nhiều năm, hắn vẫn duy trì sự khôn khéo vui vẻ, lúc cần thiết cũng gian trá giảo hoạt, nhưng vẫn coi trọng tuân thủ hai chữ “hiệp nghĩa”.
Còn như Hà Phạm, hai chữ này càng giống như mưa dầm thấm đất, không dám bỏ quên, càng không thể hổ thẹn.
Cho nên hai người ở trong tủ đều bất an.
Nguyên nhân bất an, ngoại trừ sợ Diệp Cáo xảy ra chuyện, lo lắng dưới lầu gặp biến cố, không biết tung tích của Ỷ Mộng, không yêm tâm về chuyến đi Mãnh Quỷ miếu của đám người Vô Tình, Tập Mai Hồng, một nguyên nhân khác là áy náy.
Áy náy đương nhiên là vì hai người trốn trong tủ lớn.
Trong phòng rất tối, tối đến mức không nhìn thấy gì.
Trong tủ rất đen, đen đến mức vô cùng khó ngửi.
Càng khiến bọn họ bất an là thứ khó ngửi dường như còn chảy nước.
Hà Phạm là người chen ở phía trong.
Bên cạnh hắn có rất nhiều vật thể mềm mềm cứng cứng, chính là một trong số đó chảy nước.
Hà Phạm chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, dính dính, không dễ chịu, do đó hắn sờ sờ, chấm một chút dịch thể, đưa lên chóp mũi ngửi một cái.
Trời ạ!
Hà Phạm gần như phun ra tất cả những thứ hôm nay, hôm qua, hôm kia ăn vào, dạ dày giống như đột nhiên bị tắc nghẽn.
Hắn không nhịn được “ối” một tiếng, một tiếng này là từ đáy lòng thốt lên.
La Bạch Ái chỉ cảm thấy tay chân Hà Phạm giãy dụa, không biết nguyên nhân, bèn hỏi:
– Sao vậy?
Hà Phạm thở hổn hển nói:
– Có thứ gì đó, giống như đang chảy mủ.
Hắn thật sự cảm thấy không thoải mái, không nhịn được lấy đá lửa ra, muốn thắp lửa lên xem cho rõ ràng.
La Bạch Ái muốn ngăn cản, nhưng lần này Hà Phạm lại không nghe hắn.
“Xoẹt” một tiếng, lửa sáng lên.