Ba người thương nghị ổn thỏa, sau đó cẩn thận lần mò trong tối, nối đuôi nhau đi xuống.
Lần mò trong tối là vì bọn họ đều lo lắng giống nhau, nếu kẻ địch hoặc bầy quỷ đang mai phục, một khi thắp lửa sẽ rất dễ trúng phải cạm bẫy.
Cho nên bọn họ thà rằng đêm chiếm tám hướng, tối đấu bốn phương, dùng tối trị tối.
Cái gọi là nối đuôi nhau đi xuống, trận thế của nó là Diệp Cáo đi trước (có thể bọn họ cho rằng hắn là người không sợ quỷ nhất), Hà Phạm đoạn hậu (mọi người đều cảm thấy hắn đáng tin cậy nhất), La Bạch Ái đi giữa (hắn tự nhận là phản ứng nhạy bén nhất, có thể nhìn trước ngó sau, đầu đuôi tiếp ứng, trái phải thuận lợi, trên dưới chiếu cố), từng bước kinh tâm lần mò xuống dưới lầu.
Bọn họ đều sờ tay vịn cầu thang, đi một bước tính một bước. Cho đến khi La Bạch Ái không biết hỏi người khác, hay là hỏi chính mình một câu:
– Này, vừa rồi nữ thi không đầu kia, không biết có phải cũng đặt tay lên lan can này, từng bước mò lên?
Vừa nghe, mọi người lập tức không dám vịn vào lan can nữa.
Thà té ngã cũng không vịn.
Đi xuống cầu thang, nhìn lại trên lầu một màu tối đen, bọn họ giống như từ quỷ môn quan nhặt về cái mạng.
Tối mà im ắng.
Tựa như cũng không có người.
Thật vất vả, ba người cuối cùng mới bình an bước xuống dưới lầu, lại phát hiện nhà trọ lớn như thế dường như đã thành lầu trống.
Tiểu Dư vốn nằm trên mấy chiếc ghế dài ghép lại, hiện giờ ghế vẫn còn nhưng người đã không thấy.
Ghế dài ngả nghiêng, vô cùng lộn xộn, phía trên còn dính một số thứ nhỏ bé.
Lão Ngư vốn nằm trên ba chiếc bàn ăn ghép lại, lúc này mấy chiếc bàn đều tách ra, người cũng không biết đã đi đâu.
Trên mặt bàn cũng cắm mười mấy thứ, nhất thời không nhìn thấy rõ.
Đợi mọi người cảm thấy an toàn một chút, không bị uy hϊếp quá lớn, ba người mới quyết định thắp đèn chiếu sáng.
La Bạch Ái ra hiệu cho Hà Phạm thắp đèn.
Hà Phạm lại muốn Diệp Cáo đốt lửa.
Lý do là vật chiếu sáng trên tay hắn đã không còn nhiều.
Thế là Diệp Cáo thắp sáng một miếng “Tùy phong thiểm”.
Dưới ánh lửa yếu ớt chiếu rọi, chỉ thấy trên giường đất mà Trương Thiết Thiết, Ngôn Ninh Ninh và Lý Tinh Tinh từng ngồi nói chuyện có hai vết máu.
Máu từ trên lầu từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Ngoại trừ vết máu, dường như còn có thứ gì khác.
Diệp Cáo đang định quan sát cẩn thận, chợt thấy khuỷu tay bị người ta đυ.ng đυ.ng.
Người đυ.ng hắn là Hà Phạm.
Hắn nhìn sang Hà Phạm, còn chưa kịp hỏi, liền phát hiện Hà Phạm đang nhìn về góc tường, ánh mắt phát sáng.
Ánh mắt này có kinh, có mừng, cũng đầy vẻ đề phòng.
Diệp Cáo nhìn theo ánh mắt của hắn, trông thấy trên chiếc giường nhỏ tạm thời trải ra ở góc tây bắc nhà trọ có người.
Một người ở trong chăn.
Một người ở trước giường.
Người trước giường đứng sừng sững như tháp sắt, một tòa tháp sắt có trăm ngàn lỗ hổng.
Thiết Bố Sam.
Người trên giường nắm chặt chăn bông, chỉ lộ ra vầng trán xinh đẹp và đôi mắt thông minh trí tuệ.
Một loại yếu ớt không nơi nương tựa khiến người ta thương xót.
Đỗ Tiểu Nguyệt.
Hai người bọn họ còn ở đây.
Dù sao người của nhà trọ cũng không chạy sạch.
Hoặc ít nhất là không chết sạch.
Chỉ cần còn người chưa chết, sẽ có thể hỏi được nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Sao lại không thấy ai cả?
Đỗ Tiểu Nguyệt chỉ nước mắt lưng tròng.
Thiết Bố Sam không lên tiếng.
Người đang thương tâm khóc thút thít, bọn họ không đành quấy nhiễu.
Còn như Thiết Bố Sam, bọn họ không dám kinh động.
Nhưng bất kể đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đều nóng lòng muốn biết.
Bởi vì bọn họ phát hiện một cảnh tượng kinh tâm động phách.
Ám khí.
Nhiều loại ám khí khác nhau, đóng trên mặt bàn, cắm vào ghế dài, ngay cả trên giường đất mà Trương Thiết Thiết, Ngôn Ninh Ninh, Lý Tinh Tinh ngồi nói chuyện cũng trải đầy ám khí.
Diệp Cáo không thể xem là chuyên gia ám khí hàng đầu, Hà Phạm cũng không phải cao thủ ám khí.
Nhưng chủ tử của bọn họ, công tử Vô Tình thì phải, chẳng những phải, thậm chí còn khai sáng ra trường phái dùng “ám khí” thành “minh khí”.
Cho nên mưa dầm thấm đất, tiếp xúc lâu ngày, Hà Phạm và Diệp Cáo mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng xét về năng lực phân biệt ám khí, đã có thể đứng vào hàng ngũ hạng nhất trên giang hồ.
Có điều đối với ám khí trước mắt hiện giờ, có hơn một nửa bọn họ thật sự chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe nói, phần lớn không gọi tên được.
Có ám khí rất nhỏ, nhỏ hơn cả lông mi, nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy. Hà Phạm thiếu chút nữa đã ngồi lên, nhưng đột nhiên phát hiện khe hở của mảnh gỗ kia dường như có một chút ánh sáng lộ ra, quan sát cẩn thận mới biết đó là một chùm ám khí.
Cái gọi là “một chùm”, đó là bảy tám món hợp lại phóng ra, cắm vào trên mặt ghế. Nếu như phóng từng món, e rằng ban ngày cũng không phát hiện được.
Có ám khí cực lớn, lớn như một chiếc ghế… thực ra ngay cả hình dáng cũng giống hệt như ghế dài. Trong đó có một món, lúc đầu bọn họ cho rằng là ghế, nhưng thực ra không phải, mà là ám khí.
Một món ám khí chưa nổ tung.
Có ám khí hình dáng rất kỳ quái, giống như đầu bút lông, lại giống như một tờ giấy, có món còn giống như một chiếc vớ và con mắt. Có ám khí lại rất bình thường, đó là một mũi tiêu thép, nhưng chỗ mũi nhọn lại treo ba cái chuông và một lá bùa. Có một món rõ ràng là chông sắt, nhưng gai nhọn lại phân biệt nhuộm thành bốn loại màu sắc đỏ, vàng, bạc, xanh lá. Còn có một món là phi đao, nhưng miệng vòng ở chuôi đao lại bốc lên từng luồng sương mù màu lam nhạt.
Còn có hai món là đá cuội. Ám khí này không có gì đặc biệt, nhưng một món vẽ lên một cái miệng đang cười, môi cong cong hướng lên trên, một món vẽ lên bộ ngực, không biết có dụng ý gì.
Tóm lại nhìn mà cảm thán.
Trong đó có một món không biết là ám khí gì, lúc này đã hóa thành một vũng nước. Một món khác có thể đã bốc cháy, hiện tại đã hóa thành một đống tro tàn.
Ám khí như vậy, nếu bắn vào trên người, cảm giác sẽ thế nào?
– Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
– Nơi này, vừa rồi, có người gõ cửa…
Tiểu Nguyệt nức nở nói:
– Trương đại mụ đi mở cửa, cửa vừa mở, liền bị đánh một chùm lớn, lại một chùm lớn ám khí…
Nàng nói rất gian khổ, cũng rất thương tâm.
– Chúng ta… có người trúng ám khí… có người đuổi ra ngoài…
Đỗ Tiểu Nguyệt nói một câu, hai vai co rúm lại một chút, nức nở một lần, mới nói tiếp:
– Những người còn lại… đang muốn thương nghị tiến lui… đột nhiên… một bóng người màu trắng lướt vào… ma nữ… ma nữ… đó là một yêu nữ… là yêu nữ kia…
Nói đến đây, Tiểu Nguyệt đã bị ký ức khủng bố quật ngã, không nói tiếp được.
Chỉ có nước mắt ròng ròng, khóc thảm, sợ hãi.
Ba người đều gấp gáp.
– Yêu nữ gì?
Hà Phạm nóng lòng muốn biết đoạn sau.
– Bọn họ thế nào rồi? Sao đều không có ở đây?
Diệp Cáo càng sốt ruột muốn biết tung tích của mọi người.
Ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên một âm thanh như có như không, khí tức mong manh, giống như từ nơi rất xa, lại giống như từ trong lòng mình truyền đên.
– Qua đây… ta ở chỗ này… qua đây đi…
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này đá lửa đã tắt.
Bên ngoài lại có ánh sáng.
Mây tan, trăng hiện.
Ánh trăng dần trong vắt, núi non càng lạnh.
Ỷ Mộng đang lạnh, nhà trọ như vùi trong sương.
– Mau tới đây… mau tới gặp ta…
Giọng nói này rất quen thuộc.
Mọi người đều phân biệt được.
Tiếng kêu này lượn lờ truyền từ trong giếng.
Trong giếng ngoài nhà trọ kia.
Cặp mắt của Thiết Bố Sam phát ra ánh sáng xanh như dã thú.
Tiểu Nguyệt lại ẩn mình trong chăn run rẩy.
Diệp Cáo xanh mặt.
Sắc mặt Hà Phạm tái nhợt như trăng.
Ánh trăng nhợt nhạt như đao.
Đột nhiên vạt áo của Diệp Cáo và Hà Phạm đều bị người ta kéo nhẹ một chút.
Chỉ nghe La Bạch Ái nhỏ giọng nói với bọn họ:
– Yêu nữ… cô ta mới là yêu nữ.
Diệp Cáo không hiểu, nhíu mày một cái:
– Ai?
– Yêu nữ…
La Bạch Ái giống trúng ma lẩm bẩm nói:
– Những gì cô ta nói, dự đoán, tưởng tượng, tất cả đều lần lượt xảy ra!
Hà Phạm càng không hiểu, ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi nói gì?
– Ta nói là Đỗ Tiểu Nguyệt…
La Bạch Ái tựa như trúng tà, gần như không nói nổi:
– Ban nãy cô ta đã nói, trong tủ quần áo có thi thể thối rữa, thật sự có tử thi như vậy! Cô ta nói phía trên có máu nhỏ xuống, các ngươi xem… thật sự là đang nhỏ máu!
Mọi người đều cảm thấy sợ hãi, da đầu muốn nổ.
– Cô ta cũng đã nói, có một người cụt đầu tự mình mò lên lầu…
La Bạch Ái thấp giọng nói, cả người giống như rơi vào trong ác mộng, không rút chân ra được:
– Hiện giờ ngoài cửa, trong giếng, thật sự có một giọng nói quen thuộc đang kêu gọi chúng ta…
Lúc này tiếng kêu trong giếng cổ lại vang lên:
– Các ngươi tới đây… tới đây… tới cứu ta…
– Những gì cô ta nói đều xảy ra, ngay cả cặp mắt của Thiết Bố Sam cũng thật sự biến thành màu xanh lá!
La Bạch Ái đột nhiên kêu lên:
– Ta không! Ta không đi! Ta không đi ra… Cô ta mới là yêu nữ! Cô ta mới là ma nữ! Còn nữa, vừa rồi ta liếc thấy thân dưới của cô ta… thân dưới của cô ta không phải là người!
Hắn chỉ vào Đỗ Tiểu Nguyệt.
Đỗ Tiểu Nguyệt trong chăn.