“Thân thể” kia đưa tay ra, giống như đang nói với hắn: “Trả đầu cho ta!”
Trong thoáng chốc, La Bạch Ái xoay người “đờ” ra, Diệp Cáo nhào tới ấn vào nữ nhân “cụt” đầu, Hà Phạm đứng ở đó bên toàn thân phát run, đồng loạt kêu lên, gào lên, hét lên một tiếng, lập tức tản ra, bỏ chạy tứ tán.
Bọn họ giống như ba cây pháo, vốn buộc vào với nhau, quấn vào cùng nhau, lúc này bỗng nhiên nổ tung, lập tức tách ra, không lưu lại một ai.
Có lẽ chỉ lưu lại một thi thể không đầu, đứng thẳng tắp ở đó.
Tư thái của nàng cứng đờ, giống như đang lặp lại một câu khiếu nại: “Trả… đầu… cho… ta!”
Thực ra ba người mặc dù kinh hồn bạt vía, hồn bay phách lạc, nhưng cũng không phải đồng loạt bỏ chạy, mặc kệ người khác.
Bởi vì đến giây phút này, ai cũng biết người nhiều ở cùng nhau vẫn có ưu thế hơn.
Ít nhất là đỡ kinh hoàng, trơ trọi hơn.
Bất kể đối phó với người hay ứng phó với quỷ, đạo lý đều như nhau, người nhiều thì hung hãn hơn, nhiều người thì can đảm hơn.
Có điều, khi phát hiện người lần mò đi lên hơn nữa còn đứng trước mặt mình là một người không đầu, phản ứng đầu tiên của ba người đều là lui về phía sau.
Đây gọi là không tự chủ được.
Vừa lui về sau như vậy, lại đυ.ng phải cửa.
Đây vốn là cửa phòng Ỷ Mộng.
Ba người đồng loạt lui nhanh, lưng dựa vào cửa. Cũng không biết vì ba người dùng sức quá mạnh, hay là cửa vốn không đóng kỹ, hoặc là phía sau cửa có chuyện lạ, chợt nghe một tiếng “rầm”, cửa mở, cửa đổ, cửa sụp.
Ba người cùng lảo đảo, ngã vào phòng chữ Ngọ của Ỷ Mộng.
Ba người cùng ngã vào, có người nằm sấp xuống đất, lập tức nhảy lên; có người ngã được một nửa, lập tức lăn sang một bên; có người dựa thế bay ngược, nhảy xéo ra ngoài.
Nhất thời ba người đều tách ra.
Trong phòng càng tối, không ai biết đối phương ở đâu? Quân địch ở đâu? Người không đầu ở đâu? Quỷ ở đâu?
La Bạch Ái thực sự té một cái đau, hắn đưa tay sờ soạng, lại sờ trúng một người nằm trên đất, thân thể lạnh như băng, xem ra chết đã lâu.
Chính thi thể to lớn này khiến hắn vấp ngã.
Hắn nhổ một ngụm nước bọt, chụp lấy một thứ, giấu vào trong vạt áo, vừa bò vừa lăn đứng lên, một mặt xuất quyền đánh lung tung, một mặt dùng một tay bảo vệ thân thể, đánh tới đánh lui bảy tám hiệp, chỉ sợ có người (càng sợ quỷ) đến gần bên cạnh.
May mắn không có.
Hắn thu tay, ổn định hơi thở, trong lòng lại rối loạn vô cùng.
Tệ nhất chính là bóng tối này.
Tối đến mức hắn hoàn toàn không biết hư thực, không phân người quỷ.
Càng tệ là hắn chỉ có một mình.
Một mình gặp địch hay gặp quỷ cũng vậy, luôn cảm thấy trơ trọi hơn nhiều người.
Tệ nhất nhất là hắn lại không dám mở miệng, tránh rút dây động quỷ, không gọi đồng môn được, lại gọi các lộ ma quỷ tới lấy mạng.
Càng càng tệ nhất nhất là hắn tuy không lên tiếng được, nhưng tiếng ì ùng bên ngoài tiếng sau to hơn tiếng trước, sau đó bên kia núi vang lên tiếng kêu gào bi thảm, cũng không biết là vượn gào, là chim kêu, là người gặp phải tình cảnh đáng sợ thê thảm, hay là tiếng hét lúc bị cực hình hành hạ.
Vào lúc này, La Bạch Ái lại nhớ tới những chuyện đám người Ỷ Mộng nói với hắn. Mấy ngày này sắp vào trung thu, cũng chính là thời kỳ “viên hầu nguyệt” một năm một lần trên đỉnh Nghi Thần, Cổ Nham quan. Nghe nói đỉnh Nghi Thần có một đường tắt thông đến địa phủ, Cổ Nham quan càng là đường chính bầy quỷ tràn ra nhân gian. Hễ khi vượn kêu không ngừng, đất rung núi chuyển, chính là lúc quỷ môn quan mở rộng, bầy quỷ qua lại, tìm người mà cắn.
Chẳng lẽ hiện tại chính là thời điểm này?
Quỷ môn quan rốt cuộc đã mở hay chưa?
Nếu quỷ môn quan đã mở, rốt cuộc khi nào mới có thể đóng lại?
La Bạch Ái một mặt cẩn thận đề phòng, một mặt lui về phía sau, muốn tìm một nơi có thể dựa vào, lại lặng lẽ đưa tay về sau.
Tay trái của hắn đưa ra phía sau, vươn đến túi vải, muốn tìm thanh kiếm nhỏ “Tương Phùng” kia.
Phần lớn thời gian trên vai hắn đều đeo túi vải. Tam Cô đại sư tặng hắn túi vải, cùng với bảo vật vô giá trong túi, hắn vẫn không thể đem tặng cho người có duyên, vẫn luôn cảm thấy áy náy, phụ ủy thác của Tam Cô.
Cho dù lần này có thể đi vào nhà trọ Ỷ Mộng, vẫn phải nhờ đến cái túi vải này của Tam Cô đại sư, khiến Ỷ Mộng kịp thời nhận ra, mới không đến nỗi bỏ mạng đương trường, ít nhất cũng không lập tức bị đuổi xuống núi… Nhưng nói lại, nếu lập tức bị đuổi xuống núi, vậy tối nay cũng không cần gặp quỷ.
Nhớ tới con quỷ kia, hắn lại cảm thấy đau đầu… thiên hạ làm sao lại có quỷ không đầu? Nghĩ đến vừa rồi hắn đứng gần thi thể không đầu kia như vậy, trong lòng hắn lạnh lẽo; lại nghĩ tới vừa rồi mình nằm trên đất, gần như chạm môi vào thi thể dưới đất kia, trong lòng hắn lại lạnh giá.
Thi thể dưới đất dường như khá to lớn, nhưng vẫn có đầu.
Nghĩ đến đây, tay của hắn chạm vào miệng túi vải, ngay lúc này tay của hắn lại đυ.ng phải một thứ.
Thứ kia lớn như miệng chén, thô ráp, hơn nữa có khớp nhô lên, ven rìa mọc năm vật cứng dài dài ngắn ngắn giống như lạp xưởng.
Phản ứng đầu tiên của La Bạch Ái chính là “tay”.
Bất kể tay người, tay quỷ hay là tay ma, thứ mà tay hắn chạm phải nhất định là một bàn tay khác.
Hắn lập tức phản ứng, một chiêu ba thức “Bạt Thảo Tầm Xà”, “Trực Tham Hoàng Long”, “Đoạn Ngạnh Phi Bồng”, tay phải nhanh chóng vươn tới chụp lấy cổ họng đối phương.
Thành công!
Hắn dùng một chiêu chụp lấy chỗ hiểm đối phương, trong lòng mừng rỡ, đang định kêu những người khác tới trợ giúp, không ngờ người nọ (hay là quỷ?) cũng lập tức phản ứng, phản kích, tay phải hóa chưởng thành trảo, cũng là một chiêu ba biến “Lộc Tử Thùy Thủ”, “Di Cung Hoán Vũ”, “Đảo Tỏa Kim Giao”, trước khi La Bạch Ái phát lực bóp lấy cổ họng của hắn, hắn đã giữ chặt mạch môn của La Bạch Ái.
Trong thoáng chốc này, La Bạch Ái vừa phát lực, đối phương cũng phát lực theo. Cổ họng là chỗ hiểm, mạch môn cũng là tử huyệt. La Bạch Ái vừa phát lực, đối phương gần như không thể hít thở, đương nhiên cũng không lên tiếng được; nhưng đối phương vừa vận kình, hắn cũng cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân mệt mỏi. Hắn đang định lên tiếng, nhưng một hơi nguyên khí lại không tụ được, nếu mở miệng nói chuyện sẽ lập tức bị đối phương khống chế. Hắn chỉ có thể kìm nén một hơi, đấu sức với đối phương. Hắn dùng tay trái còn lại đánh ra một chưởng, muốn đẩy đối phương ra một đoạn, nhưng đối phương cũng vừa lúc đánh tới một chưởng, hai chưởng dính vào với nhau, so đấu chân khí nội lực.
Tay phải của hắn một khi dùng sức, đối phương cũng phát lực, khiến mạch môn của hắn tê rần, nội tức xông ngược, công lực lập tức giảm mạnh, gần như bất tỉnh. Đồng dạng, đối phương muốn vận kình chấn vỡ La Bạch Ái, nhưng cổ họng bị La Bạch Ái chụp lấy, hắn vừa phát kình thì La Bạch Ái cũng phát công, khiến một hơi của hắn bị kẹt ở đó, gần như nghẹt thở.
Hai người nắm lấy sinh tử đại huyệt của nhau, mỗi người đều thử vận công đánh ngã đối phương, nhưng lại thiếu chút nữa sụp đổ dưới tay kẻ địch.
Cả hai giao đấu ngang sức ngang tài, khó bỏ khó phân.
Hai người một tiến một lùi, một lùi một tiến, ngươi tiến ta lùi, ngươi lùi ta tiến, lui tới mấy vòng. Cả hai đều thở dốc hổn hển, gần như kiệt sức, cố nén đau đớn, đều cảm thấy trời đất quay cuồng, tùy thời có thể ngã xuống.
Kết quả thật sự ngã xuống.
Đó là La Bạch Ái.
Nhưng không phải đối phương đánh bại hắn, mà là hai người tới tới lui lui, cuối cùng một chân La Bạch Ái đạp trúng bồn gỗ.
Trong bồn gỗ có nước.
Vấp chân, trượt chân.
La Bạch Ái cuối cùng bị ngã nhào.