Có nói gì nữa cũng vô dụng, Diệp Cáo đã cao giọng kêu lên.
Người (nữ tử) kia ngẩn ra, cuối cùng tiến đến gần bọn họ.
Cách đi quả thật có phần gian nan, hơn nữa còn một đường lần mò tiến tới, thoạt nhìn giống như rất già nua, lại giống như bệnh nặng, nhìn thôi cũng cảm thấy khó nhọc.
Hà Phạm nói:
– Không bằng đi lên đỡ cô ấy một tay.
La Bạch Ái kéo lấy hắn:
– Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, chúng ta còn chưa biết cô ta là ai.
Diệp Cáo hừ lạnh nói:
– Đã là nữ nhân từ dưới lầu đi lên, không phải Lý cô nương thì chính là Ngôn tiểu thư, nếu không thì cũng là Đỗ tiểu muội tử, hoặc là Trương đại mụ tử, còn sợ cái gì!
La Bạch Ái hỏi lại:
– Nếu là bọn họ, sao lại không thuộc đường, hơn nữa cũng không trả lời ngươi?
Hà Phạm ngẩn ra, cũng không kiên trì đi qua nữa.
Lúc này nữ nhân kia mặc dù lê chầm chậm nhưng vẫn đến gần, nương theo ánh trăng lờ mờ yếu ớt, chỉ cảm thấy người này đi đứng rất không tự nhiên, cũng rất không bình thường.
Diệp Cáo ho khan một tiếng:
– Là vị nào?
Vẫn không có tiếng trả lời.
Nhưng người càng gần, hơn nữa đã vươn hai tay ra, thẳng tắp.
Diệp Cáo ấn vào chuôi kiếm.
La Bạch Ái chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi.
Hai tay của nữ nhân kia lần mò trong bóng tối.
Sờ soạng, từ từ, đã đến gần trước mắt ba người. Ánh sáng vẫn quá mờ, không thấy rõ ngũ quan đường nét của người tới.
Hà Phạm chỉ cảm thấy da đầu phát nổ.
Diệp Cáo tuy là người không sợ quỷ nhất, lúc này cũng bất giác tay chân hơi lạnh giá, đi cũng không được, đánh cũng không xong.
La Bạch Ái thấy nữ nhân kia tới gần, ba người đều chen đến trước cửa phòng Ỷ Mộng, lui về phía sau đã không đường, lại sợ trong phòng chữ Ngọ có mai phục. Linh cơ vừa động, hắn lén nắm lấy tay áo của nữ nhân kia xem thử, lập tức cười lên một tiếng, trong lòng yên tâm, quay đầu cười nói với Diệp Cáo, Hà Phạm:
– Lần này đúng là bịt mắt bắt dê trong miếu Thành Hoàng… thật là mò phải quỷ rồi!
La Bạch Ái thần không loạn, khí không gấp, sắc không đổi, tiếng không run nói:
– Các ngươi xem y phục này là của ai? Nguyên lai là Hà đại thư! Mọi người tìm cô ấy thật khổ, hóa ra là trốn ở đây, lại không nói tiếng nào, hù dọa chúng ta! May mà La mỗ ta vô cùng gan dạ, tâm tư cẩn thận, vừa nhìn liền nhận ra bộ y phục này…
Hắn còn định nói tiếp, nhưng lại phát hiện có điểm không đúng.
Bởi vì hắn nhìn thấy Diệp Cáo và Hà Phạm.
Hắn đang đắc ý dương dương nói chuyện với Hà Phạm và Diệp Cáo, không thấy hai người này mới là chuyện lạ.
Nhưng lúc này, dựa vào ánh sáng nhạt thấp thoáng (hiện giờ từ góc độ này hắn mới phát hiện, ngoại trừ ánh trăng thấp thoáng, trong gian phòng bên cạnh phòng chữ Ngọ còn lộ ra một chút ánh sáng nhàn nhạt… còn như đó là ánh sáng gì, hắn nhất thời không phân biệt được, về sau đương nhiên cũng không có thời gian phân biệt nữa), hắn nhìn thấy hai quái nhân.
Không, thay vì nói là quái nhân, không bằng nói hai người dáng vẻ quái dị.
Hai người này hình dạng vô cùng quái dị, trợn mắt há mồm, thậm chí ngay cả lỗ tai cũng mở lớn, lỗ mũi càng phồng lên rất to. Nhìn vẻ mặt bọn họ, ngay cả lỗ chân lông đều đang mở rộng, thậm chí cả hạch cổ họng cũng biến lớn.
Hai người này đương nhiên chính là Hà Phạm và Diệp Cáo.
Bọn họ trừng mắt như muốn nứt, khoa tay múa chân, muốn nói chuyện nhưng lại không thốt ra được tiếng nào, chỉ có bốn tay hai mươi ngón vẫn luôn chỉ về phía La Bạch Ái.
Nói chính xác là chỉ vào sau lưng hắn.
Bọn họ chỉ vào sau lưng hắn, lại nói không nên lời, cổ họng phát ra tiếng kèn kẹt.
Sau lưng hắn?
Sau lưng hắn là…
Không phải là Hà Văn Điền sao? Có gì mà kỳ quái?
Thế là hắn quay đầu, từ từ xoay người lại.
Lúc này nữ nhân kia đã đến rất gần hắn, đến mức tay áo có thể chạm vào hắn.
Cho nên La Bạch Ái vừa quay đầu lại đã nhìn thấy nàng.
Là thật sự “nhìn thấy” nàng.
Bởi vì lần này quá gần, giống như dán sát vào nhau.
Hắn chẳng những có thể nhìn thấy nàng, thậm chí cũng có thể chạm vào nàng, ngửi thấy nàng, đυ.ng trúng nàng.
Trong thoáng chốc này, hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, không bỏ sót thứ gì.
Nàng không có đầu.
Nàng đưa tay về phía (bọn) hắn, lần mò, giống như muốn đòi lại một thứ.
Nàng không có cách nào lên tiếng.
Chẳng lẽ thứ nàng muốn đòi chính là “đầu” của nàng?
Trời!
La Bạch Ái nghe một tiếng ầm, giống như sấm ở chân trời đang nổ trong đầu hắn.
Nhất thời chân hắn mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, tim gần như nhảy ra khỏi miệng, lại giống như muốn nứt thành hai mảnh, từ trong lỗ mũi phun ra.
Nàng đích xác là Hà Văn Điền, nhưng lại là một Hà Văn Điền không có đầu.
Mà “Hà Văn Điền không có đầu” này lại từng bước từng bước, từng bậc từng bậc, sờ soạng sờ soạng lần mò đi lên, muốn đòi lại đầu của nàng từ bọn họ.
Trời ạ!
Trong nháy mắt này, La Bạch Ái rất muốn né tránh (hắn đương nhiên cực kỳ muốn), nhưng không biết vì sao hai chân vẫn luôn run rẩy, hoàn toàn không nghe hắn sai khiến.
Hắn ở quá gần “nàng”, hắn muốn dùng tay đẩy nàng ra, nhưng hai tay cũng luôn tê dại, không cử động được.
Đây giống như rơi vào trong ác mộng, khi ác mộng đến lúc khủng khϊếp nhất, muốn động không động được, muốn dậy không dậy được, ngay cả muốn kêu cũng không thể kêu thành tiếng, thậm chí muốn tỉnh cũng không tỉnh được.
Thế là ác mộng đã thành sự thật.
Đây mới là ác mộng chân chính!
Ngay lúc này, Diệp Cáo lại làm một chuyện.
Trong ba người, hắn có đủ can đảm nhất… thực ra không phải lá gan của hắn lớn nhất, tướng mạo của hắn thoạt nhìn rất có dũng khí, rất hào hùng, nhưng hắn lại khá nhút nhát, không dám đổi mới thứ gì… bởi vì hắn luôn không tin có “quỷ”.
Cũng vì hắn không tin, cho nên mới không kinh hãi như vậy.
Ngươi tin tình yêu, mới sẽ có yêu. Ngươi tin thù hận, mới sẽ sinh hận. Ngươi tin chính mình, mới có thể thành công. Ngươi tin chắc mình thất bại, vậy thì kết cục nhất định sẽ thất bại.
Sợ cũng như vậy.
Ngươi cảm thấy ngươi sợ, ngươi mới sẽ sợ. Ngươi căn bản không sợ, sẽ không biết sợ từ đâu tới, tại sao phải sợ, sợ vì thứ gì.
Diệp Cáo cũng không phải là không sợ, hắn cũng kinh hãi.
Bất cứ người nào bỗng dưng nhìn thấy một người không đầu đứng gần mình, không ai có lý do để không kinh sợ.
Nhưng bởi vì hắn không tin trước mắt là một con “quỷ”, hắn vẫn hoài nghi là đám chị em Hà Văn Điền này đang hù dọa bọn họ, do đó hắn dùng một phương thức nguyên thủy nhất, trực tiếp nhất để thăm dò.
Hắn dùng một tay chụp lấy nàng, sờ vào trên cổ nàng.
Không có.
Quả thật là không có đầu.
Bởi vì hắn vẫn không tin, cho rằng nàng giấu đầu vào chỗ nào đó trong y phục, cho nên hắn lại dùng tay nhấn một cái, đè một cái, thậm chí nắm mấy cái.
Không có đầu.
Khẳng định đó là một nữ nhân biết đi lại nhưng không có đầu!
Diệp Cáo quay đầu lại, trên mặt xuất hiện một biểu tình quái đản như cười mà không cười, như khóc mà không khóc.
Dáng vẻ của hắn chứng minh một chuyện, đây quả thật là một người không đầu.
Nếu giả thì cho đổi lại.
Nhưng làm thế nào để “đổi”?