Tối đen hoàn toàn.
Nơi xa liên tục vang lên tiếng ầm ầm, ùng ùng.
Vang từ chân trời.
La Bạch Ái nghe tiếng tim mình đập.
Trong tiếng ì ùng không thể nghe được tiếng tim đập.
Nhưng hắn vẫn dùng tay ôm ngực, đếm tiếng tim đập.
Chỉ khi nghe được nhịp tim của mình, cảm giác được tim của mình còn đang đập, mới sẽ cảm thấy mình vẫn sống, ít nhất tử vong còn không đứng quá gần.
Hắn thử gọi một tiếng:
– Lão Tứ!
Không có người đáp.
Trong lòng hắn hoảng hốt, lại gọi:
– Tiểu Nhị!
Hà Phạm “ừ” một tiếng.
Lúc này La Bạch Ái mới thở phào một hơi, hỏi:
– Lão Tứ đâu?
– Ở đây.
Diệp Cáo không kiên nhẫn đáp:
– Kêu la cái gì!
La Bạch Ái hơi tức giận:
– Vừa rồi gọi ngươi, ngươi lại không trả lời, sợ đến mất tiếng rồi à!
Diệp Cáo nổi cáu nói:
– Tối đen như vậy, ngươi lại hô to gọi nhỏ, không phải làm bại lộ vị trí sao?
Hà Phạm sợ Diệp Cáo nói quá gắt, vội thêm mấy câu:
– Công tử gia đã dạy chúng ta, vào rừng gặp cường đạo phải đề phòng, tốt nhất là ẩn hình giấu bóng, trong tối gặp kẻ địch phải im lặng, cần thiết giấu mũi thu lưỡi, do đó không tiện nói chuyện.
La Bạch Ái nói:
– Vậy sao vừa rồi ngươi lại trả lời!
Hà Phạm nói:
– Không biết ngươi có chuyện gì, cho nên đành phải trả lời.
La Bạch Ái vẫn muốn truy đến cùng:
– Ta ở bên cạnh ngươi, nếu có chuyện gì làm sao ngươi không biết? Một khi trả lời, làm bại lộ hành tung, sẽ bị người khác thừa cơ, chẳng phải không đáng sao?
Hà Phạm nói:
– Vậy cũng không có cách nào, ngươi gọi ta, ta cũng không thể không đáp.
La Bạch Ái vốn định bới móc, nghe Hà Phạm nói như vậy, trong lòng nóng lên, lại xấu hổ không thể tranh cãi tiếp, đành nói lời thật:
– Ta… ta vốn cũng không sao, có điều vừa thấy trời tối đen, trong lòng hơi luống cuống, đành phải gọi các ngươi. Có tiếng người thì luôn yên tâm hơn một chút. Vẫn xem như ngươi có phẩm chất, một số người còn sợ đến vỡ mật không lấy nổi hơi để trả lời.
Diệp Cáo lại lạnh lùng nói:
– Ai cho ngươi gọi là “Tiểu Nhị”, “Lão Tứ” thân thiết như vậy. Đó là tên để công tử gọi, nếu không thì cũng là sư huynh đệ đồng môn chúng ta xưng hô với nhau. Có thể gọi biệt hiệu của chúng ta như vậy, chỉ có đám người Gia Cát gia gia, Lão Ngư, Tiểu Dư, Lưu Tịnh Tử, Tôn Tử… không tới mười người. Ngươi có vai vế gì, cũng bày đặt xưng hô thân mật như vậy!
La Bạch Ái bị mất mặt, hoảng hốt tan đi bảy thành, phẫn hận lại dâng lêи đỉиɦ đầu, hừ một tiếng nói:
– Được được được, các ngươi xuất thân danh môn, được nuôi dạy chính thống, còn ta nửa đường xuất gia, lối ngang ngõ tắt. Ngươi cũng đừng để ta ra mặt, nổi danh, phá án trước. Ai muốn thân mật với ngươi? Hừ, ngươi gọi là Diệp Cáo, lá rụng lá héo lá khô một chiếc lá rơi biết mùa thu, bị ngươi cáo trạng cáo đến ngồi tù chai hết cả mông, ai mà chẳng biết! Nếu không phải lo lắng ngươi bị quỷ gặm mất, xem còn ai muốn gọi ngươi!
Diệp Cáo cũng là kẻ miệng mồm lanh lợi, chuyên gia tranh cãi, vừa nghe La Bạch Ái mắng như vậy, hắn cũng muốn chọn từ khó nghe nhất để mắng lại. Đột nhiên Hà Phạm thấp giọng quát lên:
– Nghe đi!
Không có.
Yên tĩnh.
Không có âm thanh gì.
Lúc đầu hai người đều cho rằng Hà Phạm muốn giảng hòa, cố ý dời sự chú ý của bọn họ, đang đinh quay về chủ đề mắng chửi, lại bị Hà Phạm thấp giọng quát lên:
– Đừng ồn, nghe đi!
Lần này ai cũng nhận ra giọng của Hà Phạm khá khẩn trương.
Cho nên hai người cũng không dám lỗ mãng, lập tức nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.
Lúc mới nghe không phát giác được gì, nhưng nghe kỹ lại có một chút tiếng động.
Xùy xùy soạt soạt, xùy xùy, soạt soạt, xùy soạt, xùy xùy soạt.
Trong bóng tối, mọi người có trăm ngàn nghi vấn, bởi vì không ai phân biệt được đó là âm thanh gì.
Giống như một con thằn lằn bò lên tay vịn cầu thang.
Giống như một tấm vải treo trên xà nhà, theo gió đung đưa.
Giống như một con rắn đang uốn lượn trườn lên bậc thang.
Giống như một con thú bị mù đang trèo lên lan can.
Giống như là một con chim điêu không có mắt đang mò mẫm trong phòng chính.
Trời ạ, đó là thứ gì?
Diệp Cáo không biết.
Hà Phạm cũng không biết.
La Bạch Ái cũng hoàn toàn không biết.
Bọn họ chỉ biết một chuyện, “thứ” này đang lần mò, leo trèo, thậm chí đang nhúc nhích, giãy giụa, dần dần “dính” lên cầu thang dẫn đến lầu hai.
Hơn nữa đang tiến đến gần bọn họ.
Nếu nói “thứ” này hoàn toàn không quen thuộc nơi đây, vậy trong bóng tối hoàn toàn, “nó” đi tới mặc dù chậm chạp, nhưng rõ ràng đang tiến lên một cách chính xác.
Nếu nói “thứ” này hiểu rõ địa hình sự vật nơi đây, vậy vì sao chỉ vỏn vẹn đi hai mươi mấy bậc thang (chính là thang gỗ vừa rồi La Bạch Ái muốn xông lên, nhưng bị Trương Thiết Thiết ngăn cản), “nó” lại phải “lần mò” lâu như vậy mới đi lên được?
Ba người không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.
Nhưng bởi vì quá tối, hai bên đều không nhìn thấy mặt của đối phương.
Mọi người đều không biết nên làm thế nào.
Nếu đi về phía sau, đó là phòng của Ỷ Mộng, bên trong có thể còn một nữ quỷ đang tắm, hoặc là ma quái đứt đầu, hoặc là một đống tóc biết cử động đang chờ bọn họ.
Nếu đi về phía trước, vậy nhất định sẽ đối mặt với thứ đang “bò” lên phía trên.
Nếu chạy ra bên ngoài, trong trời đất tối đen như vậy, giống như lộ ra trước ma chưởng quỷ thủ giữa núi non hoang vu, e rằng càng hung hiểm.
Lúc này, “quái vật” kia mặc dù tiến lên rất chậm, rất gian khổ, cũng rất chần chừ, nhưng đã hoàn toàn lên khỏi thang lầu, đứng ở bên đó, dường như ngẩn ra một lúc, sau đó từ từ xoay người, “ép gần” đến chỗ bọn họ.
Nếu đã có thể miễn cưỡng phân biệt đối phương chậm rãi xoay người, ít nhất đã chứng minh hai chuyện.
Thứ nhất, vẫn có ánh sáng.
Nhưng ánh nến đều đã tắt, dưới lầu cũng không có người thắp đèn, ánh sáng từ đâu tới?
Ánh sáng từ bầu trời tới.
Đó là ánh trăng.
Trăng vốn đã đi ra, nhưng bị mây dày bao phủ, lúc này lại hé ra một chút ánh sáng. Lầu hai của nhà trọ Ỷ Mộng hai mặt bị các gian phòng quây lại, cũng chỉ có một chút ánh sáng từ khe hở của mảnh gỗ chiếu vào.
Chỉ một chút như vậy cũng đủ rồi.
Ít nhất, ba thiếu hiệp từng trải qua huấn luyện võ thuật đã có thể miễn cưỡng phân biệt sự vật.
Thứ hai, nếu đã có thân thể, vậy chính là “người” chứ không phải cầm thú, yêu quái hoặc ma quỷ, huống hồ nhìn vào vòng eo, có thể nhận ra người tới là một nữ nhân.
Phát hiện này khiến bọn họ rất yên tâm.
Yên tâm nghĩa là sao?
Có lúc từ cực độ lo lắng đến vô cùng yên tâm, ngươi thậm chí có thể nghe được một tiếng “tũm”, giống như một tảng đá lớn rơi xuống trong lòng giếng.
Người thật sự lo lắng, đã từng lo âu, đều quen thuộc loại cảm giác này.
Hà Phạm muốn kêu lên.
La Bạch Ái vội ngăn lại.
– Sao ngươi biết đây là thứ gì?
– Đây là người.
Hà Phạm nói:
– Nếu không phải người, sao lại có thân thể của người?
– Nếu là người.
La Bạch Ái hoài nghi nói:
– Sao lại đi chậm như vậy?
– Tối như thế, chỉ cần là người thì đều thận trọng.
Hà Phạm lẩm bẩm nói:
– Quỷ mới biết bay, quỷ mới có thể bồng bềnh trong tối đen như vậy.
– Cho dù là người.
La Bạch Ái vẫn nghi ngờ:
– Làm sao biết không phải kẻ địch?
– Sao có thể là kẻ địch?
Hà Phạm nói:
– Cô ta từ dưới lầu đi lên, dưới lầu là kẻ địch à?
La Bạch Ái than một tiếng, đang định nói chuyện, chợt nghe Diệp Cáo ở bên cạnh kêu lớn:
– Chúng ta ở đây!