La Bạch Ái vừa hạ chân xuống một nửa, chợt nghe một tiếng “rào”, cả người ngã vào bồn gỗ.
Trong bồn gỗ bọt nước bắn tung tóe.
La Bạch Ái ngửa mặt, đầu cắm vào trong chậu nước. Trong thoáng chốc, nước (đã bị người khác… hoặc không phải là người… dùng để tắm rửa) từ tai mắt mũi miệng trút vào, khó chịu vô cùng.
Hắn muốn mở miệng hô to, nhưng ở trong nước chỉ có thể kêu ùng ục thổi ra vài cái bong bóng lớn.
Thân hình hắn tuy trượt ngã, nhưng tay vẫn không buông lỏng.
Bởi vì nếu buông lỏng, chỉ sợ hắn sẽ bị đối phương thừa cơ, chết ngay lập tức.
Hắn cũng không muốn chết.
Lúc hắn ngã về sau, tay vẫn giữ cổ họng đối phương một cách chặt chẽ, mãnh liệt, vững vàng.
Cho nên hắn vừa ngã, đối phương cũng ngã theo, hơn nữa còn bị hắn dùng sức ném một cái qua đầu, đồng dạng ngửa mặt về sau bay nửa vòng lớn, nửa thân trên rơi vào trong bồn, cũng cắm đầu vào trong nước (cũng là nữ nhân kia… không biết là người hay quỷ đã dùng để tắm rửa), kêu ùng ục, mấy chục bong bóng lớn nổi lên, có lẽ là đau đến mức muốn kêu, hay là muốn nói gì đó, nhưng ở trong nước lại biến thành hơi chứa đầy bụng, bong bóng đầy bồn.
Do đó cả hai vẫn không phân thắng bại.
Đối thủ cũng đủ tàn nhẫn, đủ dẻo dai, đủ cố chấp, một tay vẫn giữ lấy mạch môn La Bạch Ái, xem ra dù bị sét đánh cũng quyết không buông.
Thế là hai người ngửa mặt ngâm trong một bồn nước tắm không biết là người hay quỷ đã dùng, một người vẫn dùng sức nắm lấy cổ họng đối phương, một người vẫn phát lực giữ lấy mạch môn đối thủ.
Hai người đấu sức như vậy, xem ai ngạt thở chết trước.
Ngay lúc này, may mắn vào lúc này, chợt nghe một tiếng “phụt”, một điểm sáng bạc lóe lên.
Ống lửa.
Có người thắp ống lửa chiếu sáng.
Người chiếu sáng gian phòng này đã đi đến gần.
Đó là Hà Phạm.
Hắn đi nhanh đến, dùng ống lửa chiếu sáng, câu thứ nhất liền hỏi:
– Hai người các ngươi đang làm gì vậy? Nước tắm này rất ngon sao?
Giọng điệu đầy hoài nghi và khó hiểu.
Nghe hỏi như vậy, lúc này La Bạch Ái mới phát hiện, người gần như bị mình bóp chết là Diệp Cáo.
Trong ánh lửa chợt sáng, Diệp Cáo đương nhiên cũng nhìn thấy, người suýt bị mình bóp chết là La Bạch Ái.
Hóa ra trong bóng tối, người sờ vào túi vải trên lưng La Bạch Ái chính là Diệp Cáo.
Diệp Cáo đương nhiên không biết đó là túi vải của La Bạch Ái.
Hắn ở trong bóng tối, đột nhiên cảm giác được có vật thể đang “đến gần” mình.
Phản ứng đầu tiên của hắn là đẩy nó ra… bất kể nó là người, là quỷ, hay là đồ vật.
Không ngờ lần này lại chạm vào tay La Bạch Ái.
La Bạch Ái phản ứng cực nhanh, lập tức sử dụng “Ba chiêu hai thức cầm nã thủ pháp” mà Vương Tiểu Thạch dạy hắn, hơn nữa còn nắm lấy cổ họng đối phương.
Nếu không phải Diệp Cáo lập tức thi triển ra “Tá tửu hành hung tầm huyệt pháp” mà Truy Mệnh dạy hắn, kịp thời giữ lấy mạch môn La Bạch Ái, trong thoáng chốc này chắc chắn sẽ bị thiệt thời lớn.
Lúc này hai người đều lấy nắm lấy chỗ hiểm của đối phương, mỗi người uống nửa thùng nước, đang cố gắng vươn đầu ra, biểu tình trên mặt đúng là dở khóc dở cười, cũng nghiến răng nghiến lợi.
La Bạch Ái khởi binh hỏi tội:
– Ngươi sờ ta làm gì?
– Phì!
Diệp Cáo cũng hỏi tội khởi binh:
– Đang yên đang lành ngươi đi qua chỗ ta làm gì?
– Ngươi bị câm?
La Bạch Ái cũng không bỏ qua:
– Không biết lên tiếng à?
Diệp Cáo nổi nóng:
– Một tay ngươi nắm lấy cổ họng ta, làm sao ta nói chuyện!
La Bạch Ái nói:
– Vậy cũng phải, nếu không nhờ ta nương tay, cái cổ này của ngươi đã gãy rồi.
Diệp Cáo nói:
– Nếu không phải ta tưởng ngươi là tên lỗ mãng kia, ta chỉ cần phát lực, toàn thân ngươi đã bị phế rồi.
La Bạch Ái nói:
– Phì! Chó cũng biết sủa một tiếng, còn ngươi ngay cả nửa tiếng cũng không kêu, chỉ biết ám toán người phe mình!
Diệp Cáo nói:
– Ta ám toán! Ta là rồng xanh còn ngươi là bọ chét! Nắm tay của ta lớn hơn đầu chó của ngươi! Ta muốn đối phó với ngươi còn cần ám toán sao, có con vợ ta ấy!
– Chờ đã! Ta không phải vợ của ngươi!
La Bạch Ái vội phản kích:
– Ngươi cũng không phải chồng ta, ngươi chỉ là đồ chết tiệt!
Bọn họ lo mắng chửi, đã quên mất những chuyện quan trọng như quỷ không đầu còn ở bên ngoài hay không, trên đất còn người chết hay không, Ỷ Mộng không ở trong phòng thì ở nơi nào.
Bọn họ không nhớ, nhưng Hà Phạm ở một bên lại nhớ được.
– Các ngươi yên lặng một chút được không!
Hà Phạm nói:
– Ống lửa của ta sắp cháy hết rồi. Nếu không nhờ ta thắp lửa, các ngươi chỉ biết người mình đánh người mình, tội gì phải vậy chứ!
– Chỉ biết? Ngươi nói chỉ biết?
Diệp Cáo nổi giận, mắng luôn cả Hà Phạm:
– Nếu không nhờ ta quấn lấy tên điên họ La này, hắn mà phát điên lên, chỉ sợ một chiêu đánh chết cả ngươi rồi, ngươi còn thắp lửa chiếu sáng được sao!
Hà Phạm cũng là một thiếu niên dễ tức giận, vừa nghe lại không phục:
– Chút bản lĩnh đó của hắn có thể một chiêu giải quyết ta sao? Ta không giống ngươi, bị người ta nắm lấy cổ họng chỉ có thể uống nước rửa chân!
Diệp Cáo nghe vậy suýt chút nữa cầm thùng nước tạt qua, không ngờ La Bạch Ái càng lửa giận bốc lên tám trượng:
– Ngươi nói vậy là có ý gì! Uổng công ta vẫn luôn xem ngươi là bằng hữu. Vừa rồi nếu không phải sợ lỡ tay làm ngươi bị thương, ta đã sớm bóp vỡ cổ họng hắn làm hạch đào nuốt vào bụng rồi! Ban nãy gặp phải ma quỷ, ai là người đầu tiên kêu lên một tiếng “mẹ” rồi ngã về sau? Hà Tiểu Nhị, đừng thấy người khác nể mặt thì sinh ra ảo tưởng, không biết lượng sức!
Hà Phạm lập tức trở mặt:
– Nếu không ngờ ta thắp lửa lên, các ngươi đã tự đánh lẫn nhau, nội chiến miếu Thành Hoàng rồi! Các ngươi không cảm kích ta, lại làm ra vẻ chim nhạn trên trời, hữu danh vô thực. Muốn giao thủ, chẳng lẽ ta sợ thủ đoạn chân chim của ngươi!
– Ta chân chim? Ta khinh!
La Bạch Ái sờ sờ cổ tay phải vừa mỏi vừa đau vừa mềm của mình:
– Cái tay kia của hắn vừa thô vừa ráp vừa hôi, đối với ta chỉ giống như chân hầm trong nồi, chân gà của ngươi thì có ra gì!
– Ta chân gà?
Diệp Cáo lại muốn rút kiếm:
– Cái tay kia của ngươi vừa mềm vừa non, gà cũng không gϊếŧ được, làm sao thương tổn được ta! Giống như tay đàn bà vậy! Loại hàng này dọa Tiểu Nhị còn được. Muốn bắt ta? Gãi ngứa thì đúng hơn!
– Gãi ngứa? Vừa rồi bắt quỷ không được, thiếu chút nữa đã bị nước tắm dội chết, không biết là ai thế!
Hà Phạm cũng gia nhập trận chiến:
– Bây giờ nói thật dễ nghe, chọc giận ta thì ta thổi tắt hết lửa, đến lúc đó xem thử cánh tay của ai thành chữ Sơn (山), xem thử nắm tay của ai nâng được người!
Tam Kiếm Nhất Đao Đồng cùng với đám người Lâm Yêu Đắc, Tôn Tử, Lưu Tịnh Tử đều chưa hết tính trẻ con, thiếu niên háo thắng, một khi đấu võ mồm thì không ai nhường ai, mắng chửi giống như một đám say rượu ẩu đả, nhưng cũng chóng quên.
Không ngờ Hà Phạm vừa nói như vậy, có lẽ vì ngọn lửa quá gần bên miệng, cũng có thể vì bên ngoài gió lớn, hoặc là mồi lửa đã cháy hết, một cơn gió thổi qua, “vù” một tiếng, lửa thật sự tắt.
Trong phòng lại trở về một mảnh tối đen.
Ánh sáng lại tắt.
Ba người nhất thời đều ngẩn ra.
Diệp Cáo, La Bạch Ái đều không nghĩ tới Hà Phạm nói tắt là tắt… ánh sáng vừa tắt, mọi người lại rơi vào bóng tối vô biên.
Trong thoáng chốc, dũng khí cãi nhau của La Bạch Ái cũng theo đó biến mất, tâm tình mắng chửi người khác của Diệp Cáo cũng không còn nữa.
– Sao ngươi lại tắt lửa như vậy!
– Còn không mau thắp một cây khác…
Diệp Cáo, La Bạch Ái lập tức “song kiếm hợp bích” trách cứ Hà Phạm.
Hà Phạm vội nói:
– Ta… không phải ta, không phải ta, không phải ta muốn tắt lửa…
Lúc này La Bạch Ái và Diệp Cáo mới nhớ tới trên người mình cũng có vật chiếu sáng, một người mò vào trong vạt áo, một người tìm tòi trong túi vải, nghe Hà Phạm nói như vậy, đột nhiên đều dừng tay.
Bởi vì bọn họ nghĩ đến, nếu không phải Hà Phạm tự mình tắt lửa, vậy chẳng phải kẻ địch (bất kể là người hay quỷ) đã biết được vị trí của bọn họ?
Ý niệm này vừa nảy sinh, Diệp Cáo và La Bạch Ái đều nhảy ra bảy tám bước, trước tiên rời khỏi vị trí ban đầu, sau đó bọn họ lại không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện khác.
Nếu mình cũng thắp lửa, chẳng phải lại thành mục tiêu công kích của đối phương?
Cho nên La Bạch Ái muốn để Diệp Cáo thắp lửa trước.
Diệp Cáo cũng hi vọng La Bạch Ái chiếu sáng trước.
Hai người đều có cách nghĩ giống nhau, hợp tình hợp lý, cho nên đều không thắp lửa chiếu sáng.
Ngay lúc này chợt nghe một tiếng “xoẹt”, lại thấy một ánh lửa sáng lên.
Ánh sáng vừa xuất hiện, La Bạch Ái đã trầm giọng quát lên:
– Mau tắt lửa!
Hà Phạm vừa thắp lửa, vẻ mặt đang kinh ngạc, sau đó lại không biết dùng phương pháp gì dập tắt lửa ngay.
Nhưng bên phải vị trí Diệp Cáo đột nhiên vang lên một tiếng:
– Ối!
Tiếp đó là tiếng ngã xuống.
La Bạch Ái nhắm chuẩn phương hướng, nắm lấy tay Hà Phạm.
Hà Phạm lập tức muốn giãy dụa phản kích, nhưng La Bạch Ái đã kéo hắn bỏ chạy, đồng thời nói nhanh:
– Mau rời khỏi đây! Đối phương đã nhìn thấy vị trí ngươi đánh lửa. Hai người cùng chạy thì tốt hơn một người.
Nói xong hắn liền kéo Hà Phạm chạy thục mạng.
Diệp Cáo có lẽ đã xảy ra chuyện, chiến hữu thêm được người nào thì hay người nấy.
Huống hồ La Bạch Ái tương đối có thiện cảm với Hà Phạm, hắn không đành nhìn Hà Phạm bị ám toán.
La Bạch Ái kéo Hà Phạm bỏ chạy.
Đây chỉ là một gian phòng, không có bao nhiêu không gian hoạt động.
Lần này La Bạch Ái không kịp phân biệt phương hướng, dốc sức chạy nhanh, xông thẳng về bên trái, “bùng” một tiếng, hắn cùng với Hà Phạm một trước một sau đυ.ng vào tường.
Tường được xây bằng gỗ.
Ván gãy, tường nứt.
Hai người cuối cùng đã xông ra khỏi phòng của Ỷ Mộng, nhưng lại tiến vào một gian phòng khác.
Gian phòng này có đèn.