Âm Mưu Chiếm Đoạt "Đát Kỷ" Của Ngài Bắc

Chương 8: Bên trên truyền ‘lệnh’

Nhược Đình sau khi trò chuyện dăm ba câu thì đi thẳng vào vấn đề. Trương Triết cũng không vòng vo mà nói:

“Nói chất lượng thì cũng không đúng lắm. Tài năng của Giám đốc Nhược tôi hoàn toàn công nhận, chỉ có điều lần này KOL (người có sức ảnh hưởng) mà Giám đốc Nhược chọn… quả thực khiến chúng tôi chưa thấy được sự lột tả của sản phẩm. Xuyên suốt video, thứ khiến công chúng hướng đến chính là nhan sắc của cậu ta chứ không phải là sự thần kỳ của loại nước hoa ấy…”

“Ý của Tổng Giám đốc Trương tôi hiểu, nhưng thị trường bây giờ chọn KOL quảng cáo sản phẩm chẳng phải đều hướng đến tiêu chí hàng đầu là có nhan sắc sao? Trần Thiên Vũ hiện tại là ngôi sao hạng A đang được công chúng săn đón nhiệt tình, anh ta có thể kéo sự thu hút của công chúng và khách hàng mục tiêu đến với sản phẩm. Vả lại tôi nghĩ rằng trong video lần này, Trần Thiên Vũ giống như hòa nhập vào sản phẩm nước hoa, cả hai cùng nổi bật chứ không chỉ riêng anh ta.”

Nếu để đổi tác, nhân viên phàn nàn về Nhược Đình thì đó là cô quá mức thẳng thắn, không nói thì thôi một khi đã nói thì chính là khiến người đối diện khó xử, lâm vào tình thế chỉ muốn chửi thẳng mặt cô.

Với Nhược Đình thì cô chỉ cho rằng mình đang đưa ra quan điểm dựa trên những đúc kết cá nhân, cô sẵn sàng thay đổi nếu như đối phương đưa ra một lựa chọn hợp lý. Nhưng riêng lần này, Trần Thiên Vũ chính là không thể thay thế.

Nụ cười của Trương Triết theo từng câu nói của Nhược Đình mà tắt dần. Ông ta ngả người tựa ra lưng ghế, ánh mắt nhìn Nhược Đình không rõ hàm ý.

“Giám đốc Nhược kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình như vậy, phải chăng là có nội tình khác?”

“Ý ngài là…?”

Nhược Đình thừa hiểu ông ta muốn nhắc đến chuyện gì.

“Tôi nghe nói giữa Giám đốc Nhược và Trần Thiên Vũ có mối quan hệ không bình thường? Phải chăng đây mới là lý do thực sự mà bên cô không muốn thay đổi?”

Biết ngay mà…

Cô không bối rối, sắc mặt từ đầu đến cuối không thay đổi:

“Tôi lại nghĩ giữa chúng tôi có mối quan hệ hay không vốn không phải là vấn đề. Ở đây thứ chúng ta đang cần là chất lượng sản phẩm truyền thông và hiệu quả của nó đem lại. Như sản phẩm vừa rồi, Tổng Giám đốc Trương chẳng lẽ không nhìn ra sao…?”

Biết quan điểm của Nhược Đình cứng rắn, Trương Triết càng nghe càng bị phân tâm. Cuối cùng, ông ta lại chợt nói một chuyện không liên quan đến phản biện sản phẩm:

“Nếu cô đã muốn giữ nguyên sản phẩm, thì tôi cũng xin nói thẳng. Thật ra, video đó vốn dĩ có thể phát sóng, nhưng là do bên trên muốn thay đổi. Lần này… Giám đốc Nhược, tôi cũng hết cách rồi.”

Trương Triết nhìn cô tỏ ra không còn sự lựa chọn nào khác.

“Bên trên?”

Nhược Đình khó hiểu hỏi lại, nội tâm mơ hồ cảm nhận được điều bất ổn.

Quả nhiên, Trương Triết không hề giấu diếm, ngữ khí nhàn nhạt nhưng lại chứa một cảm giác nặng nề khó tả:

“Là công ty mẹ, Bắc Thị.”

“…”

Dừng một chút để nhìn vẻ mặt sửng sốt của Nhược Đình, Trương Triết bỗng cười đầy hàm ý:

“Nói cũng đã nói rồi, nếu Giám đốc Nhược cứ kiên quyết như vậy chỉ sợ bên trên sẽ nổi giận. Đến lúc đó không chỉ riêng Trần Thiên Vũ mà cả Nhược Thị… e rằng cũng gánh không nổi đâu…”

Trương Triết chính vì thấy người phụ nữ này tư chất thông minh, đáng giá nên mới muốn giúp cô nói ra vấn đề phía sau. Nếu không chỉ e rằng với tính cách này chắc chắn Nhược Đình sẽ cố giữ video đó lại.

“Tôi hiểu rồi!”

Sau một hồi im lặng, Nhược Đình cũng lên tiếng. Từ giọng nói nghe không ra cảm xúc, thực ra trong lòng cô đã rối như tơ vò.

Thư ký của Trương Triết từ bên ngoài gõ cửa đi vào, ánh mắt kín đáo nhìn Nhược Đình rồi thì thầm vào tai ông ta. Không biết là có chuyện gì, chỉ thấy sắc mặt Trương Triết trở nên nghiêm nghị, bộ dạng thư thái dựa vào sô pha khi nãy cũng không còn nữa, cả người ngồi thẳng dậy.