Cũng không ngoa khi Nhược Lục Bằng đã dùng từ ‘giành về hôn nhân’ cho cô. Nhược Thị tuy có tiếng tăm nhưng chỉ tập trung vào nguyên lĩnh vực nước hoa cho nên không thể nào lớn mạnh bằng Bắc Thị một con báo đa sắc màu. Bắc Thị hoạt động đa lĩnh vực cho nên nếu để so về quy mô thì còn nhiều hơn gấp mười lần Nhược Thị.
Không so sánh thì thôi, so sánh lại thấy đau đầu. Sắp tới cô còn vướng mắc với Bắc Thị dài dài…
“Chị có gọi điện trao đổi với người của bên đó, cũng có giải thích với họ rằng Trần Thiên Vũ rất hợp với sản phẩm nước hoa lần này nhưng bọn họ tỏ ý không muốn nghe và nằng nặc phải thay người… Còn nói…”
Thấy Chu Ngọc ngập ngừng, Nhược Đình hỏi ngay:
“Họ nói gì?”
“Họ… còn nói Trần Thiên Vũ chính là dựa vào việc ngủ với em mới có được dự án lần này…”
Nhược Đình vừa nghe xong gương mặt nhất thời cứng đờ, giây sau đã giận quá mà hóa cười. Sắc mặt cô như vậy khiến cho Chu Ngọc vô cùng lo lắng.
“Bọn họ lần này khẳng định đã nhắm vào Trần Thiên Vũ, họ sai, nhưng mà… chúng ta lại không thể lật mặt với bọn họ được… Đình Đình, em thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nghĩ ngợi một chút, Nhược Đình quyết đoán nói:
“Chị sắp xếp cho tôi, tôi sẽ đi sang bên đó một chuyến.”
“Được.”
Chu Ngọc vừa ra ngoài Nhược Đình liền rơi vào trầm tư. Trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi rằng ‘họ’ đang nhắm vào Trần Thiên Vũ hay cô mới thực sự là kẻ bị nhắm đến?
Câu trả lời vẫn còn đang ở phía sau.
…
Đứng dưới trụ sở YS, Nhược Đình nâng tay chỉnh lại kính râm. Điều chỉnh hơi thở và tâm trạng xong thì đi thẳng vào trong. Nghe tin cô đến, nhân viên đã chạy ra nghênh đón:
“Giám đốc Nhược, xin mời đi hướng bên này.”
Theo đối phương vào thang máy, Nhược Đình được dẫn lên phòng của Tổng Giám đốc công ty YS Hoa Sa.
“Tổng Giám đốc còn đang họp, xin Giám đốc Nhược đợi một chút.”
Thư ký pha trà cho cô, lén lút đánh giá Nhược Đình từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi cảm thán. Hai chữ ‘sắc sảo’ không thoát ly được với Nhược Đình, thiết nghĩ cô có yêu cả phụ nữ không?
Lúc này cô chỉ khoác đơn giản bộ vest công sở màu xám, ở trước ngực được xẻ chữ V, bên trong thấp thoáng chiếc áo quây màu trắng, tổng thể trông vừa nghiêm túc vừa quyến rũ. Thư ký không kiềm chế được lại hỏi thêm:
“Chị có muốn dùng gì khác không, em sẽ sắp xếp?”
“Không cần đâu, cảm ơn cô.”
Nhược Đình khẽ đáp, sau đấy chuyên tâm thưởng trà. Suốt nửa tiếng chờ đợi, thư ký cũng kiên nhẫn ở lại trò chuyện phiếm với cô, dù cô không cần lắm.
“Tổng Giám đốc vừa mới tan họp chắc đang lên rồi, chị ngồi chờ nhé, em xin phép ra ngoài.”
Cô khẽ gật đầu, không bao lâu sau thì Trương Triết đã xuất hiện ở cửa ra vào. Vừa nhìn thấy ông ta, Nhược Đình lập tức đứng dậy, nở một nụ cười vừa phải.
“Tổng Giám đốc Trương, làm phiền ngài rồi.”
Trương Triết ngoài bốn mươi, dáng người cao mà hơi thô. Ánh mắt đánh giá của ông ta chầm chậm lướt qua Nhược Đình, ngay sau đó gương mặt đang nghiêm nghị tức khắc được thả lỏng. Ông ta nở ra nụ cười thân thiện, tiến tới lịch thiệp bắt tay cô.
“Giám đốc Nhược quá lời rồi, chúng ta sao có thể dùng từ làm phiền được chứ! Mau ngồi đi.”
Trương Triết đã từng nghe danh ‘Nhược Đát Kỷ’ bên Nhược Thị, cũng xem qua một vài sản phẩm truyền thông từng công bố của Nhược Thị, trong lòng rất tán thưởng cô gái trẻ có tài năng này.
Ngay cả video truyền thông trong dự án lần này, phải nói là từng chi tiết từng phân cảnh đều rất xuất sắc. Mỗi một giây trong TVC quảng cáo vô cùng đáng quý, và Nhược Đình cùng ekip của mình đã khai thác được tối đa điểm mạnh của sản phẩm trong từng giây khiến chiếc video quảng cáo sản phẩm mới lần này chỉ có thể dùng hai từ ‘hoàn hảo’ để hình dung.
Trương Triết hoàn toàn ưng ý video ấy nhưng đáng tiếc phía bên trên đã truyền ‘lệnh’ xuống rồi. Nhất định phải sửa nam chính.
“Tôi đã nghe nhân viên báo cáo về việc bên ngài không hài lòng về chất lượng video lần này? Ngài có thể giúp Nhược Đình hiểu hơn về những điểm băn khoăn của YS được không?”