Cô quán tính hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.”
Thấy Trương Triết không muốn nói thì Nhược Đình không cố gắng hỏi thêm.
“Chuyện này tôi sẽ tính toán lại, cũng không còn chuyện gì nữa… tôi xin phép về trước.”
“Được rồi! Cô hãy lưu ý lời của tôi.”
Trương Triết dặn dò.
Hai người đứng lên, Nhược Đình chào ông ta rồi quay người ra ngoài, bỏ lại bộ dạng hớt hải của Trương Triết khi căn dặn cấp dưới:
“Mau! Mau đi kiểm tra mọi thứ lại một lượt nhanh lên, tất cả đều phải hoàn mỹ…”
Khi Nhược Đình từ trong thang máy dành cho lãnh đạo đi ra, phía trước là một đám người mặc âu phục nghiêm trang. Tuy nhiên vì đang bận suy nghĩ đến chuyện vừa xảy ra cho nên cô không hề để ý gì cả. Đôi mắt thất thần vô định, cứ vậy nghiêng người tránh sang một bên cho đám người kia đi vào thang máy.
Đợi đã…
Khứu giác bất chợt cảm nhận được một mùi hương lạ, mùi hương ngay lập tức kéo Nhược Đình trở lại hiện thực. Đến khi cô quay người muốn nhìn kỹ thì cửa thang máy đã đóng lại.
Tiếc thật!
Gia đình kinh doanh về nước hoa, mẹ cô còn từng là nhà điều chế hương nổi tiếng trong giới. Khứu giác của bà vô cùng nhạy bén cho nên Nhược Đình cũng được di truyền từ mẹ, cô đặc biệt nhạy cảm với mùi hương. Và mùi hương thoáng qua kia… thực sự rất tuyệt.
Đáng tiếc, cô không kịp nhìn rõ ai sử dụng.
…
Bên trong thang máy, thần sắc lãnh đạm cùng khí chất mạnh mẽ áp đảo của Bắc Duật Minh khiến cho những vị lãnh đạo khác trong thang máy đến thở cũng không dám thở mạnh. Vậy nhưng anh chẳng hề để tâm đến điều đó mà trong đầu giờ chỉ toàn là ánh mắt của người con gái vừa lướt qua.
Đã lâu không quan sát cô ở khoảng cách gần, cảm giác vẫn luôn mê hoặc như lần đầu tiên.
Trong nhóm có vị phó tổng vô cùng hiểu anh liền cất lời xu nịnh:
“Phu nhân tương lai của Phó Chủ tịch đúng là Đát Kỷ nghìn năm có một.”
Bắc Duật Minh không đáp lời nhưng từ ý cười nhàn nhạt vừa xuất hiện nơi cánh môi anh đã biểu thị rằng anh đang hài lòng.
…
Ra khỏi YS Hoa Sa, Nhược Đình vừa hay nhận được điện thoại của Nhược Lục Bằng. Cô nghe máy, đầu dây bên kia đã truyền tới ngữ khí đầy tức giận của cha cô.
“Con đang ở đâu?”
“Con đang ở YS.”
Chỉ cần nói chuyện với nhau là xảy ra tranh cãi, bất hoà cho nên từ lâu Nhược Đình đã không muốn nói chuyện với ông. Trừ trường hợp bắt buộc còn không cô sẽ không bao giờ bắt chuyện.
Đã vậy, cô còn chưa quên được bức xúc đêm hôm trước ở Nhược gia nên thái độ trả lời rất lạnh lùng. Nhưng Nhược Lục Bằng vốn chưa bao giờ quan tâm tới cảm giác của cô, ông quát ầm ĩ ở đầu bên kia điện thoại:
“Con mất trí rồi hả, mau về công ty ngay cho ta, nhanh lên.”
Mười lần gọi điện thì hết cả mười lần là chất giọng thúc giục đan xen giận dữ. Đã qua cái thời Nhược Đình chán ghét cùng cực rồi, lúc này cô chỉ lặng lẽ tắt máy rồi thở dài.
Lấy xe trở về Nhược Thị, vừa vào tới phòng chủ tịch cô đã bị chủ tịch quát nạt một trận ra trò:
“... Ta không ngờ con lại dám đi cãi lý với bên YS đấy, con quên rằng đó là công ty con của Bắc Thị rồi hay sao? Nếu không phải thông tin của ta nhanh nhạy, chắc chắn lúc này có phải con đang muốn làm loạn bên YS đúng chứ?”
“Nhược Đình, con rốt cuộc là bị sao vậy? Sẵn sàng vì tên Trần Thiên Vũ mà tính đưa cả Nhược Thị ra đầu sóng gió hay sao? Con không còn ở cái độ tuổi nổi loạn nữa đâu, làm ơn hãy hành động có não hơn đi, đừng làm ta phát điên lên như thế này nữa…”
Trước mặt cô bây giờ đã chẳng còn là cha ruột nữa mà chỉ là một người sếp, một vị chủ tịch xa cách. Cô buông bỏ hoàn toàn việc tranh luận, yên lặng nhưng không phải đang lắng nghe mà suy nghĩ về chuyện khác. Có thi thoảng cô lại lưu luyến nhớ tới mùi hương lạ lùng kia… cô thực sự thích nó.
Nhìn cô ngồi yên lặng trên ghế uống trà, vẻ mặt không quan đến mình khiến cho Nhược Lục Bằng càng tức giận hơn:
“Đừng có ngồi lù lù ra đó mà không nói gì thì tưởng ta sẽ cho qua chuyện này. Chẳng phải lúc con bảo vệ cái quan điểm bảo thủ của mình thì hùng hổ lắm sao, sao giờ lại hèn nhát như một con hến thế này…?”