Trẫm Cùng Tần Vương Quét Lục Hợp

Chương 9.3: Ngụy Như

Mọi người đều hiểu rõ, dù Triệu Lịch không thừa nhận, Triệu Đan cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này.

Hắn nhất định sẽ ép Triệu Lịch phải nhận tội.

Doanh Chính ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Triệu Đan.

“Không nhận.”

Triệu Đan tránh ánh mắt hắn.

“Ồ? Vậy ngươi có bằng chứng gì để chứng minh bản thân trong sạch?”

Doanh Chính chậm rãi đáp.

“Thần đệ cho rằng, có kẻ đã hứa hẹn với Ngụy Như rằng chỉ cần hắn vu cáo thần đệ, liền có thể lấy danh nghĩa lập công mà xin bệ hạ cho hắn hồi hương, nếu vương huynh muốn xử trí thần đệ, thần đệ chết cũng chẳng đáng tiếc. Chỉ là, đến khi có kẻ nhân chuyện này tiến cử Ngụy Như, mong vương huynh nghiêm tra đến cùng.”

Triệu Chính rốt cuộc thông suốt những gì trước kia y chưa nghĩ ra.

Y không ngờ dù tiên sinh không ra khỏi cửa, vẫn có thể nhìn thấu cục diện như vậy.

Ngụy Như mua quần áo mới, là vì chuẩn bị trở về nước.

Hắn giả bộ đau bụng, tránh khỏi vụ xung đột với Triệu Thiên, là để không bị cuốn vào rắc rối.

Sự rộng rãi khác thường của hắn cũng có thể giải thích, vì hắn sắp vu hại tiên sinh, trong lòng áy náy, cho nên mới khuyến khích y mua khóa trường mệnh quý giá kia, thậm chí còn chủ động bỏ thêm bạc.

Triệu Chính cúi đầu nhìn phiến đá lát sảnh cung trơn bóng.

Y nhìn thấy khuôn mặt non nớt của mình phản chiếu trên đó.

Đây là lần đầu tiên y bị một người thân cận phản bội.

Mặc dù sự phản bội này không gây tổn thương gì cho y, nhưng lại khiến người y kính yêu phải chịu tổn thương sâu sắc.

Y không kiềm được mà quay sang nhìn tiên sinh.

Nhưng trên mặt tiên sinh, không có chút dao động nào.

Y không đọc được biểu cảm của tiên sinh.

Y không biết tiên sinh thực sự không để tâm, hay là quá mức bình tĩnh, hoặc là… đã sớm quen với những sự phản bội như thế này.

Chỉ suy nghĩ đến điều đó thôi, tim Triệu Chính đã đau thắt lại.

Ngay lúc này, lại có người đến cầu kiến.

Triệu Vương trợn trắng mắt.

Hắn thật sự không ngờ, đệ đệ mình gặp chuyện lại khiến nhiều người động lòng như vậy.

Có kẻ xin tha, có kẻ giậu đổ bìm leo, mà lần này, người đến còn có thân phận cực kỳ tôn quý – Bình Nguyên Quân Triệu Thắng.

Không đợi truyền lệnh, Triệu Thắng đã tự mình bước vào điện, chỉ hành lễ qua loa.

Triệu Giả trong lòng vui như mở cờ.

Chính Bình Nguyên Quân đã hiến kế dùng việc về nước để thu phục Ngụy Như.

Hắn vốn còn đang đau đầu vì lời của Triệu Lịch, nhưng giờ thì hay rồi, Bình Nguyên Quân đích thân xuất hiện.

Chỉ là hắn không ngờ rằng, sau khi bước vào, Triệu Thắng thậm chí không thèm nhìn hắn một cái, mà lập tức hướng về phía Triệu Vương tâu rằng.

“Thần nghe nói Đại vương định xử tội nặng Trường An Quân, thần cho rằng, như vậy là không thể được.”

Triệu Giả: “…”

Hắn sững sờ.

Chẳng lẽ Triệu Thắng hồ đồ rồi?

Trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành…

Triệu Thắng tiếp tục.

“Hiện nay, sáu nước đều biết Trường An Quân đối đãi tốt với các con tin, rộng rãi thu nạp hiền tài, hơn nữa những kẻ hiền tài này đều được tiến cử lên Đại vương, hoàn toàn không có ý tư lợi hay ôm quyền mưu đồ riêng. Nếu Đại vương xử phạt nặng một trụ cột của quốc gia, không màng đến tình thân cốt nhục, chẳng phải là tự phá hủy thành lũy của chính mình sao? Từ nay về sau, Triệu Quốc sẽ còn uy tín gì trước sáu nước?

Nay Tần Quốc đang khao khát nhân tài, chẳng lẽ Đại vương muốn đẩy tất cả hiền tài về phía Tần, giúp Tần Quốc ngày càng hùng mạnh sao?

Thần cho rằng, chuyện này nên lấy đại cục làm trọng, hóa to thành nhỏ, hóa nhỏ thành không.”

Triệu Đan hơi cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ.

Việc này quả thực khó xử, nhưng mục đích chính của hắn là làm suy yếu ảnh hưởng của Triệu Lịch, mà nếu có thể gϊếŧ chết luôn thì càng tốt.

Bây giờ Triệu Thắng dám đứng ra làm thuyết khách, hẳn là đã có cách làm hắn vừa lòng.

Triệu Đan tỏ ra khiêm tốn nói.

“Thúc phụ nói có lý, vậy giao chuyện này cho thúc phụ xử lý đi, bãi triều.”

“Thần tạ ơn Đại vương!”

“Đại vương anh minh!”

Trận đấu trí không tiếng động cứ thế mà kết thúc.

Triệu Giả vốn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Bình Nguyên Quân, có lẽ là để chất vấn, nhưng lại bị thị vệ bên cạnh Triệu Thắng ngăn lại.

Yên Đan muốn cùng Triệu Chính rời đi, nhưng lại bị Doanh Chính đuổi khéo.

Thái tử Triệu Yển nhìn đám người này kẻ trước người sau mà đấu đá nhau, đến cuối cùng mọi chuyện đều bị hóa giải, còn con trai hắn thì bị đánh oan một trận.

Hắn tức đến phát điên, nhưng lại e ngại Triệu Thắng đang đứng cạnh Doanh Chính, chỉ có thể nghẹn một bụng lửa giận, hậm hực rời đi.

Trên những bậc thềm dài trước đại điện, Triệu Thắng vừa đi vừa trò chuyện cùng Doanh Chính.

Triệu Chính lặng lẽ theo sau.

Triệu Thắng đã có tuổi, hai bên tóc mai điểm sương.

Hắn đứng trong gió lạnh nhìn Doanh Chính, lắc đầu cảm thán.

“Trường An Quân thật sự đã thay đổi.”

Doanh Chính đáp.

“Thúc phụ vẫn như xưa.”

Trước khi đến đây gặp Triệu Vương, Doanh Chính đã biết ý tưởng này không thể do một kẻ ngu xuẩn như Triệu Giả nghĩ ra, tất phải có kẻ khác bày mưu phía sau.

Doanh Chính đánh cược rằng đó là Triệu Thắng.

Vì thế hắn đã sai người gửi lời cho Triệu Thắng, lấy việc Ngụy Như về nước để ép buộc đối phương.

Người Doanh Chính phái đi đã truyền tin cho Triệu Thắng, nói rằng kế sách của ông đã bị Trường An Quân nhìn thấu.

Trường An Quân sẽ bẩm báo thẳng lên Triệu Vương, ai dám lên tiếng xin cho Ngụy Như về nước thì kẻ đó chính là chủ mưu đứng sau chuyện này.

Triệu Thắng vốn đã rơi vào tình cảnh khó khăn sau thất bại trong quyết sách trận Trường Bình, chịu đủ áp lực từ nhiều phía.

Địa vị của hắn vốn đã lung lay, nay lại bị Triệu Lịch đe dọa, vì thế mới nghĩ ra kế này để xoay chuyển tình thế.

Nhưng giờ đây, Triệu Lịch đã nhìn thấu tất cả.

Nếu Triệu Thắng không thực hiện lời hứa với Ngụy Như và Triệu Giả, e rằng hai kẻ đó sẽ phản công.

Thế nhưng nếu thực hiện, hắn sẽ càng tạo ra một cái cớ để Triệu Vương thanh trừng thế lực của mình.

Vậy nên, so với việc để một kẻ như Triệu Giả bụng dạ đầy mưu mô được lợi, chi bằng tự mình vả mặt chính mình, cứu Triệu Lịch khỏi nguy nan.

Như vậy, may ra vẫn còn một cơ hội hóa giải hiềm khích trước đây.

Dù không thể lôi kéo, ít nhất cũng không để Triệu Lịch trở thành kẻ địch.

Nhân tiện, cũng có thể nhân cơ hội này đẩy Triệu Giả ra khỏi trung tâm quyền lực, tránh để Triệu giả tiếp tục khuấy động sóng gió về sau.

Triệu Thắng tính toán như vậy, nhưng lòng không khỏi cảm thán, ông lắc đầu, thở dài rồi đầy ẩn ý nói.

“Già rồi, đầu óc cũng mơ hồ theo, hiền chất bao dung, bỏ qua cho ta đi.”

Doanh Chính cúi mắt nhìn người từng lừng lẫy bốn phương, một trong bốn vị công tử từng khuynh đảo bảy nước năm xưa.

Giọng Doanh Chính ôn hòa.

“Triệu Lịch cũng chỉ cầu tự bảo toàn mà thôi, thúc phụ cứ an tâm dưỡng già, không cần lo lắng.”

Triệu Thắng liên tục gật đầu, thở dài cảm khái.

“Ngươi là một đứa trẻ tốt… thông minh lại thức thời, nếu Triệu Vương hiện tại là ngươi, Tần Quốc nào dám tiến quân về phía đông?”

Doanh Chính nhàn nhạt đáp.

“Thúc phụ, xin cẩn thận lời nói.”

Triệu Thắng phất tay, ngước nhìn bầu trời nơi cuối bậc thềm cao.

“Thiên hạ đại thế, ai có thể ngăn cản đây… Nghe nói Tần vương bệnh nặng, e rằng chẳng còn sống được bao lâu, Tần thái tử An Quốc Quân khó thành đại sự, còn Doanh Dị Nhân… cũng có chút bản lĩnh, chỉ là không biết liệu có thể trở thành một vị hùng chủ hay không.

Tần Quốc, chỉ cần lại xuất hiện một vị anh hùng như Hiếu Công, thì một khi tiến quân về phía đông, chắc chắn sẽ quét ngang lục quốc!

Chỉ là… ai có thể đoán trước được tương lai? Cuộc chiến này, hươu chết về tay ai, thúc phụ già rồi, có lẽ chẳng còn cơ hội chứng kiến, ha ha…”

Doanh Chính khẽ rủ mắt, nụ cười trong đáy mắt dần nhạt đi.

“Thúc phụ cứ dưỡng sức, sẽ thấy được thôi.”

Dù có tận mắt chứng kiến hay không, thì kết cục ấy đã sớm được định đoạt.