Trẫm Cùng Tần Vương Quét Lục Hợp

Chương 9.2: Ngụy Như

Thực ấp hiện tại của Trường An Quân là một vùng đất trù phú, dân cư đông đúc, thuế má dồi dào, bổng lộc tự nhiên cũng hậu hĩnh.

Nhưng vùng Nghiêu mà Triệu Đan nhắc đến chỉ là một vùng núi hẻo lánh, thưa thớt dân cư, có thể thu được bao nhiêu thuế thì rất khó nói.

Doanh Chính không chút do dự đáp.

"Thần đệ vô công mà hưởng lộc, há có thể an lòng? Xin Đại vương thu hồi toàn bộ thực ấp của thần đệ."

Triệu Đan khẽ hừ lạnh.

Vừa rồi Triệu Đan chỉ muốn thử Doanh Chính, không ngờ Doanh Chính lại lấy lui làm tiến, khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Ánh mắt Triệu Đan lướt qua Triệu Chính và Yên Đan, chậm rãi nói.

"Bản vương nghe Triệu Thiên nói, hai tên tiểu tử này nói xấu sau lưng nó, hôm nay lại ngang nhiên đánh nhau ngoài chợ, chẳng xem thể diện hoàng thất ra gì! Nhưng Triệu Giả vừa cầu tình cho chúng, nói rằng chúng đều là người hiểu lễ nghĩa, chẳng qua bị kẻ gian xúi giục mới làm vậy... Theo luật, đánh Vương tôn là trọng tội, phải chịu hình phạt nhưng bọn chúng đều là Vương tử Yên Quốc và Tần Quốc, quả nhân không tiện xử lý, ngươi nói xem, nên làm thế nào?"

Câu này chẳng khác nào bảo Triệu Lịch gánh thay.

Doanh Chính cụp mắt, bình tĩnh nói.

"Thần đệ nguyện chịu phạt thay."

Sắc mặt Triệu Đan dịu đi đôi chút.

Hình phạt này chỉ dưới tội chết một bậc.

Với thân thể yếu ớt của Triệu Lịch, chịu hình phạt này chẳng khác nào mất mạng.

Không cần động đao động kiếm, mà lại do Triệu Lịch tự nguyện.

Điều này khiến Triệu Đan vô cùng hài lòng.

Trước đây, hắn có thể dung túng cho Triệu Lịch, nhưng bây giờ, danh vọng của Triệu Lịch đã gần như vượt mặt hắn.

Hắn không thể không nảy sinh sát tâm với vị đệ đệ này nữa.

Lúc này, Triệu Chính lập tức nghĩ đến thân thể của Trường An Quân, vội vàng lên tiếng cầu xin.

“Trường An Quân đã mang trọng bệnh lâu ngày, nay lại càng suy nhược, e rằng không thể chịu nổi…”

Doanh Chính nghiêm giọng quát ngắt lời.

“Triệu Chính!”

Triệu Chính giật mình, đột ngột ngẩng đầu nhìn Doanh Chính.

Đây là lần đầu tiên tiên sinh gọi thẳng tên y.

Lần đầu tiên…

Từ trước đến nay, y đã không biết bao nhiêu lần muốn hỏi, có phải tiên sinh không thích cái tên này của y không?

Vì sao chưa từng gọi qua?

Tiên sinh luôn chỉ gọi y là tiểu tử, trang trọng hơn một chút thì gọi Chính Công tử, nhưng chưa một lần cất giọng gọi đầy đủ tên y.

Y không ngờ lại nghe thấy hai chữ Triệu Chính này từ miệng tiên sinh, hơn nữa lại trong hoàn cảnh như vậy.

Uy nghiêm, trầm ổn, không cho phép kháng cự.

Doanh Chính không nhìn Triệu Chính, chỉ khẽ phất tay áo, chắp tay nói.

“Thần đệ xin mặc đại vương xử phạt.”

Triệu Chính còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại câm nín.

Trước một kẻ đã chấp nhận số mệnh, nói gì cũng trở nên vô nghĩa.

Huống chi, muốn lay chuyển sự cố chấp trong lòng một người, ngoài lời nói, còn có thể có cách nào khác?

Ngay lúc ấy, bên ngoài bỗng truyền đến thông báo.

“Ngụy Như Công tử cầu kiến đại vương!”

Triệu Vương không khỏi nhíu mày, bực bội mà tặc lưỡi.

Trường An Quân vừa gặp chuyện, cung điện của hắn liền náo nhiệt như ngày Tết vậy.

Hắn phất tay.

“Cho vào.”

Triệu Chính không khỏi sững sờ.

Ngụy Như đến đây làm gì?

Chuyện này từ đầu đến cuối chẳng liên quan gì đến Ngụy Như, hắn đến để cầu xin sao?

Người này tính tình như vậy, lại chịu đứng ra nói giúp bọn họ?

Nhưng chỉ e là… càng khiến tình hình tồi tệ hơn mà thôi.

Không lâu sau, Ngụy Như bước vào đại điện, cung kính hành lễ với Triệu Vương.

Triệu Đan nhìn hắn.

“Ngụy Công tử cũng đến cầu xin sao?”

Ngụy Như khựng lại một chút, liếc mắt nhìn Triệu Giả đứng gần đó, rồi thu lại ánh mắt, bình thản đáp.

“Không, thần đến cáo giác Trường An Quân.”

Triệu Đan nhướng mày, ánh mắt sắc bén lướt qua hắn.

“Ồ? Nói ta nghe thử.”

Ngụy Như hít sâu, nói rành rọt từng chữ.

“Trường An Quân đã kích động Yên Đan và Triệu Chính hành hung vương tôn, thần chính tai nghe thấy, đặc biệt đến đây làm chứng, xin đại vương nghiêm trị.”

Lời vừa dứt, cả đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ngụy Như.

Yên Đan trợn tròn mắt, Triệu Chính kinh ngạc, còn Doanh Chính khẽ nheo mắt, vẻ mặt không chút biến đổi.

Triệu Giả cúi thấp đầu, nhìn qua là biết đang cười thầm.

Ngụy Như bị nhìn đến mức cả người cứng đờ, hắn thậm chí không dám đối diện với Triệu Chính.

Nhưng đã bước lên thuyền giặc, hắn chỉ có thể đi đến cùng.

Dù sao sức hấp dẫn của sự thành công cũng quá lớn.

Ngụy Như buộc mình đứng thẳng lưng, cố gắng không tỏ ra chột dạ.

Trong khoảnh khắc im lặng ấy, Yên Đan bỗng nổi giận, quát lớn.

“Ngụy Như! Ngươi đang nói cái gì vậy?! Trường An Quân đối đãi với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại vu hại ngài ấy! Ngươi…”

“Yên Đan!”

Triệu Chính nhanh chóng kéo Yên Đan lại, y cũng sững sờ, hoàn toàn không ngờ rằng Ngụy Như lại đến đây đâm sau lưng họ một nhát dao.

Nhưng y rất nhanh lấy lại bình tĩnh, tỏ ra trầm ổn vượt quá tuổi tác.

“Đừng nói gì nữa… Ngụy Như chắc chắn đã bị Triệu Giả mua chuộc, chúng ta không giúp được Trường An Quân, càng nói chỉ càng làm loạn hơn thôi.”

Yên Đan tức đến mức không nói thành lời.

Yên Đan chỉ muốn xông lên đánh Ngụy Như một trận, đến mức khiến mẫu thân của hắn cũng không nhận ra nổi.

Yên Đan lầm bầm.

“Trường An Quân tốt như vậy, chẳng lẽ không có ai giúp ngài ấy sao?”

Triệu Chính khẽ nhắm mắt, rồi nặng nề thở ra một hơi.

“Có…Bình Nguyên Quân Triệu Thắng.”

“Nhưng tiên sinh và hắn không qua lại nhiều, liệu hắn có chịu ra mặt hay không… cũng khó nói.”

Bình Nguyên Quân Triệu Thắng, một trong Tứ công tử nổi danh cùng Xuân Thân Quân, Tín Lăng Quân và Mạnh Thường Quân.

Hắn là thúc phụ của đương kim Triệu Vương, dưới trướng có vô số môn khách, thế lực hùng mạnh, ảnh hưởng sâu rộng đến triều chính Triệu Quốc.

Triệu Vương vừa e dè, vừa phụ thuộc vào hắn, khiến người này trở thành nhân vật vô cùng khó đối phó.

Chỉ là, do quyết sách sai lầm trong trận Trường Bình khiến quốc lực Triệu Quốc suy giảm nghiêm trọng, Bình Nguyên Quân đã lui về phía sau, hiếm khi xuất hiện trên triều đình.

Sau khi nghe xong lời của Ngụy Như, Triệu Vương trầm tư suy nghĩ, không vội đưa ra quyết định.

Đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chiếu tới thế cục giằng co giữa các thế lực chốn triều đình.

Triệu Giả sau khi bị tước bỏ thực ấp và mất đi thân tín, vẫn không chịu cam tâm.

Triệu Giả luôn tìm cơ hội để phản kích, lần này chính là thời cơ hắn chờ đợi.

Triệu Giả khẽ gật đầu với Ngụy Như, nhẹ đến mức không thể nhận ra.

Gần đây, việc Triệu Lịch chăm sóc các con tin ngoại quốc đã lan truyền khắp Lục quốc, khiến danh tiếng của hắn lên như diều gặp gió.

Ngày càng nhiều người tìm đến phủ hắn xin bái nhập làm khách khanh.

Điều này đã khiến Triệu Vương nảy sinh nghi kỵ.

Triệu Lịch là hoàng đệ, thân phận vốn đã đặc biệt, nay danh vọng lại ngày càng cao, kẻ theo hắn ngày càng nhiều, nếu muốn mưu đồ chuyện phản nghịch cũng không phải không thể.

Điều Triệu Vương kiêng dè chính là điểm này.

Triệu Giả chỉ đơn giản là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Nói đi cũng phải nói lại, chủ ý này chính là do Bình Nguyên Quân Triệu Thắng bày cho hắn, về sau hắn nhất định phải bày tỏ lòng cảm tạ.

Trong khi đại điện vẫn đang căng thẳng như giương cung bạt kiếm, Triệu Giả đã bắt đầu suy nghĩ nên tặng quà gì cho Bình Nguyên Quân.

Triệu Vương quay sang nhìn người đệ đệ nhỏ nhất của mình, cất giọng lạnh lùng.

“Ngụy Như và ngươi cũng xem như thân cận, lời hắn nói, ngươi nhận hay không?”