Trẫm Cùng Tần Vương Quét Lục Hợp

Chương 9.1: Ngụy Như

Tại phủ Trường An Quân,

Một thị vệ vội vã đến xin gặp Doanh Chính.

"Trường An Quân, Chính công tử và Yên Đan đánh nhau với Triệu Thiên Vương tôn ở chợ!"

Doanh Chính vừa đặt bút xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nghe tin này, lập tức sinh nghi.

Tuyệt đối không phải là một trận ẩu đả bình thường.

Hắn khoác lên người chiếc áo lông cáo, giọng trầm xuống.

"Nói rõ xem, vì sao lại đánh nhau? Giờ thế nào rồi? Người còn ở chợ không?"

Thị vệ vội theo bước hắn đáp.

"Không rõ vì sao đánh nhau, chỉ biết Yên Đan công tử đánh gãy một chiếc răng của Vương tôn, hình như còn... còn làm gãy sống mũi hắn. Hiện tại, bọn họ đã bị Triệu Vương triệu vào cung."

Bước chân Doanh Chính chợt khựng lại.

"Triệu Vương nói thế nào?"

Thị vệ đáp.

"Triệu Vương nổi giận đùng đùng, muốn giam cả hai công tử vào ngục, xử tội theo luật."

Doanh Chính nhíu mày.

"Ngụy Như đâu?"

"Ngụy công tử? Ngụy công tử lúc đó không có mặt, nghe nói là... đang bận việc riêng."

Doanh Chính lại hỏi thêm vài câu, thị vệ đều trả lời cặn kẽ.

Cuối cùng, hắn trầm giọng.

"Triệu Giả đã vào cung chưa?"

Thị vệ hơi sững người, không hiểu ý hắn, nhưng vẫn đáp.

"Vâng, vừa mới vào cung không lâu."

"Ừm."

Doanh Chính bước qua cửa, thẳng lên xe ngựa.

"Ngươi lui xuống đi."

Phủ lệnh vung roi, xe ngựa cấp tốc lao về phía hoàng cung Triệu Quốc.

Doanh Chính mơ hồ cảm thấy, lúc này đến đó có lẽ đã muộn mất rồi.

Hắn giữ chặt vai phủ lệnh, ra lệnh.

"Ngươi đi đến phủ Bình Nguyên Quân, nói với hắn mấy lời này."

Bên trong hoàng cung Triệu Quốc,

Thái tử Triệu Yển đang khóc lóc thảm thiết.

Con trai hắn bị đánh gãy sống mũi, làm sao hắn không xót cho được?

Triệu Vương bị hắn khóc đến phát bực, quát lớn.

"Đủ rồi! Khóc lóc om sòm còn ra thể thống gì! Đường đường là thái tử Triệu Quốc, ngươi chỉ biết khóc lóc như một kẻ vô dụng hay sao?"

Triệu Yển sụt sịt.

"Nếu nhi tử bị người khác đánh suýt mất mạng, chẳng lẽ phụ vương không xót nhi tử sao?"

Triệu Vương á khẩu, trừng mắt nhìn hắn.

"Ngươi mà bị đánh thành như vậy, chứng tỏ ngươi vô dụng!"

Triệu Yển không đôi co nữa, hắn biết từ trước đến nay phụ vương chẳng bao giờ coi trọng mình.

Triệu Yển bèn đổi giọng, dứt khoát nói.

"Nhi thần cầu xin phụ vương xử tội hai tên con tin này theo quốc pháp!"

Hắn chỉ vào Yên Đan và Triệu Chính đang quỳ bên cạnh.

"Dám ra tay đánh Vương tôn, bọn chúng chẳng khác nào không xem phụ vương ra gì! Sao có thể tha thứ?"

Triệu Vương tất nhiên hiểu đạo lý này.

Hắn cũng đang giận lắm.

Chỉ là, xử lý tên thái tử Yên Quốc thì dễ, Yên Quốc vốn yếu đuối, Triệu Quốc chẳng cần kiêng dè.

Nhưng còn vị công tử Tần Quốc kia...

Đó mới là vấn đề khiến hắn đau đầu.

Ngay lúc đó, bên ngoài truyền đến lời bẩm báo rằng Triệu Giả cầu kiến.

Triệu Vương cho gọi Triệu Giả vào.

Vừa bước qua cửa, Triệu Giả lập tức quỳ xuống.

“Thần đệ nghe nói chất nhi Triệu Thiên bị hai con tin Yên quốc và Tần Quốc đánh trọng thương.”

Triệu Vương hừ lạnh.

“Phải đấy, một đám tổ tông ăn ngon mặc đẹp trong cung của ta, thế mà còn dám đánh tôn tử của ta! Đã vậy còn không được phạt, thế thì còn vương pháp gì nữa?”

Yên Đan đảo mắt một cái, nhưng Triệu Chính khẽ kéo tay áo hắn, nhẹ lắc đầu, ra hiệu đừng châm dầu vào lửa.

Yên Đan đành cúi đầu.

Triệu Giả cẩn trọng nói.

“Theo thần đệ thấy, người trẻ tuổi đôi lúc ẩu đả cũng là chuyện bình thường, chỉ là không biết nặng nhẹ, hành động có phần quá trớn.”

Triệu Vương nhìn chằm chằm hắn.

“Vậy ý ngươi là quả nhân không nên phạt bọn chúng?”

Triệu Giả vội vàng đáp.

“Phạt! Đương nhiên phải phạt! Nhưng thần đệ cũng nghe nói, Chính công tử và Đan công tử trước nay đều là những người hiểu chuyện, một người ham đọc sách, một người trọng khí phách, tương lai đều là nhân tài, làm sao bọn họ lại vô cớ ra tay đánh người? Có khi nào… có kẻ nào đó đứng sau giật dây?”

Triệu Vương nheo mắt lại.

Hay lắm, lần trước Triệu Lịch chơi chiêu này với ngươi, giờ ngươi lại học theo để trả đòn à?

Triệu Vương thuận nước đẩy thuyền, trầm ngâm nói.

“Nói cũng có lý, gần đây bọn chúng qua lại với ai nhiều nhất?”

Triệu Giả lập tức đáp.

“Trường An Quân Triệu Lịch dạo gần đây rất quan tâm đến đám chất tử này, thậm chí còn để Chính công tử ở lại biệt viện trong phủ của hắn, quan hệ này không thể nói là không mật thiết. Một tông thất Triệu Quốc, cớ gì lại đối xử quá tốt với con tin Tần Quốc? Nếu như hắn xúi giục Triệu Chính đánh Vương tôn, vậy chẳng phải là có âm mưu bất chính sao?”

Triệu Vương trầm giọng.

“Nghe cũng có lý, nhưng mà, tiểu đệ ta vốn hiền hòa, quả nhân không tin hắn làm ra chuyện này, Triệu Chính, ngươi nói đi, vì sao đánh nhau với Triệu Thiên?”

Triệu Chính chắp tay, cung kính đáp.

“Vương tôn không biết nghe lời gièm pha từ ai, cho rằng chúng thần nói xấu sau lưng hắn, liền dẫn người đến chợ vây chặn, chúng thần chỉ tranh cãi vài câu, không rõ ai ra tay trước, rồi ẩu đả xảy ra, xin Đại vương minh xét.”

Triệu Vương híp mắt.

“Vậy rốt cuộc các ngươi có nói xấu hắn không?”

Triệu Chính đáp chắc nịch.

“Chưa từng.”

Triệu Vương cười lạnh.

“Vậy ngươi định khiến quả nhân tin lời ngươi bằng cách nào?”

Triệu Chính ngẩng đầu lên.

Đây không phải là chuyện làm thế nào để Triệu Vương tin, mà là Triệu Vương sẽ chọn tin ai.

Nếu ông ta muốn trị tội Trường An Quân, y càng giải thích chỉ càng khiến Triẹu Vương phản cảm hơn, càng thêm quyết tâm xử lý chuyện này.

Còn nếu Triệu Vương tin tưởng Trường An Quân…

Làm quân vương, liệu hắn có thực sự tin tưởng Trường An Quân không?

Đáp án đã quá rõ ràng.

Y không thể đoán được tâm tư của Triệu Đan, lại càng không thể thay đổi những gì mà Triệu Đan nhất mực tin tưởng.

Trừ phi Triệu Đan là một minh quân cực kỳ sáng suốt.

Nhưng với tư cách là một vị vua, Triệu Đan rõ ràng chỉ có tư chất tầm thường.

Triệu Chính nói.

"Đại vương tự có định đoạt, thần đã nói hết những gì có thể nói."

Triệu Vương không khỏi liếc nhìn vị con tin Tần Quốc gầy gò trước mặt.

Dung mạo tuấn tú, lưng thẳng tắp.

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã toát lên khí độ của một bậc đế vương.

Đáng tiếc...

Phía trên vẫn còn phụ thân, tổ phụ.

Chưa chắc có thể chờ được đến ngày ngồi lên vương vị.

Triệu Vương ra lệnh.

"Truyền Trường An Quân Triệu Lịch đến đây."

Lời còn chưa dứt, đã có người ngoài cửa bẩm báo.

"Trường An Quân Triệu Lịch cầu kiến Đại vương."

"Cho vào."

Cửa cung mở ra, Doanh Chính tháo áo choàng, từng bước tiến vào.

Triệu Vương nhìn hắn, thản nhiên hỏi.

"Ngươi đến để cầu tình cho bọn chúng sao?"

Doanh Chính bình tĩnh đáp.

"Thần đệ đến để nhận tội."

"Ồ?"

Triệu Đan thong thả gõ lên bàn sơn son, chậm rãi nói.

"Tiểu đệ có tội gì?"

"Thần đệ gần đây quá mức dung túng đám con tin, khiến bọn chúng gây họa lớn, vì vậy thần đệ đến để nhận tội, xin Đại vương tùy ý xử trí."

Triệu Đan liếc nhìn hắn.

"Trẻ con không hiểu chuyện, đánh nhau một trận cũng chẳng phải chuyện to tát. Nhưng gần đây ngươi qua lại với bọn chúng quá mật thiết, khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ... Quả nhân dự định phong vùng đất Nghiêu làm thực ấp cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"