Trẫm Cùng Tần Vương Quét Lục Hợp

Chương 10.1: Trèo tường rất lành nghề

Khi đến quảng trường nơi cuối bậc đá, Triệu Thắng run rẩy bước lên xe ngựa rồi rời đi.

Doanh Chính vẫn đứng tại chỗ lặng lẽ thật lâu, cho đến khi Triệu Chính cầm áo choàng bước đến định khoác lên cho hắn, hắn mới hoàn hồn.

Nhưng Triệu Chính còn nhỏ, vóc dáng chưa đủ cao, không thể khoác áo choàng lên vai Doanh Chính.

Doanh Chính bèn khẽ ngồi xuống để y giúp mình mặc vào.

Triệu Chính đứng trước mặt hắn, đôi tay nhỏ bé cẩn thận buộc dây áo.

Doanh Chính khẽ hỏi.

“Khóc gì vậy?”

Triệu Chính cúi đầu, mắt và chóp mũi đều đỏ bừng.

Y nghẹn ngào đáp.

“Học trò không có khóc.”

Doanh Chính cúi xuống nhìn y, thản nhiên nói.

“Nói dối.”

“Tiên sinh…”

Triệu Chính đột nhiên ôm chầm lấy hắn, siết chặt vòng tay, nước mắt rơi trên chiếc áo choàng xanh đậm, cuối cùng lặng lẽ thấm vào không một dấu vết.

Giọng y run rẩy.

“Tiên sinh, ta rất khó chịu.”

Làm sao có thể diễn tả thứ cảm xúc kỳ lạ này?

Giống như đau lòng, lại như bất lực.

Chỉ cần nghĩ đến việc tiên sinh suýt vì mình mà chịu trọng tội, thậm chí có thể mất mạng, trái tim y liền thắt chặt, đau đớn đến cùng cực.

Triệu Chính tựa đầu vào mái tóc Doanh Chính, giọng run rẩy.

“Tiên sinh, người không thể xảy ra chuyện.”

Doanh Chính kéo áo choàng lên, bao bọc lấy Triệu Chính, ôm chặt thân thể lạnh buốt của y, dịu dàng trấn an.

“Chẳng phải ta vẫn ổn sao? Ngươi quỳ quá lâu rồi, về uống chút canh nóng đi, ta đã sai người chuẩn bị sẵn…”

Chưa nói dứt câu, Triệu Chính đã vùng ra khỏi vòng tay hắn.

Doanh Chính đang ôm y, đột nhiên cảm giác trống rỗng, bàn tay hắn hơi co lại.

Hắn thấp giọng hỏi. “Sao thế?”

Triệu Chính lùi lại vài bước, quỳ xuống đất, hai tay chồng lên trước người.

Doanh Chính mơ hồ đoán được y định làm gì, liền đưa tay định đỡ y dậy, nhưng Triệu Chính lại né tránh.

“Học trò…”

Giọng Triệu Chính khẽ run, không biết vì quá lạnh hay vì đang cố gắng kiềm chế, y nói.

“Học trò muốn xuất sư.”

Doanh Chính bình thản đáp.

“Không cần làm vậy.”

Hắn biết Triệu Chính muốn cắt đứt quan hệ với mình, không muốn bản thân bị liên lụy thêm nữa.

Nhưng không cần thiết.

Doanh Chính nói.

“Ngươi cũng không thể ở lại Triệu Quốc bao lâu nữa, mà ta… cũng chẳng còn sống được mấy ngày, không sao cả.”

Triệu Chính lập tức cao giọng.

“Tiên sinh đừng nói những lời đó! Người sẽ trường thọ!”

Doanh Chính im lặng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của y rồi quay đi.

Hắn hiểu rõ tính cách của Triệu Chính, cũng như hiểu chính mình vậy.

Quả nhiên, ngay sau đó, hắn nghe thấy Triệu Chính nói.

“Nếu tiên sinh không đồng ý, học trò sẽ quỳ ở đây mãi không đứng dậy.”

Doanh Chính phất tay, không muốn phí sức đôi co với đứa trẻ bướng bỉnh này nữa.

“Được rồi, tùy ngươi, đứng dậy đi.”

Triệu Chính chậm rãi đứng lên nói.

“Học trò… sẽ cùng mẫu thân rời khỏi biệt viện, không quấy rầy tiên sinh nữa.”

Doanh Chính: “…”

Nghiêm túc như vậy, có phải quá đáng lắm không?

“Ta rất kính trọng tiên sinh, cũng không muốn người gặp bất kỳ nguy hiểm nào, lần này có Bình Nguyên Quân cầu xin cho tiên sinh, nhưng nếu có lần sau, ai có thể bảo vệ người đây? Trước kia theo tiên sinh học đế vương thuật, hôm nay mới hiểu được tranh đấu chốn triều đình không hề đơn giản như sách vở.

Tiên sinh thân ở vương thất, nguy cơ tứ phía, nếu học trò vẫn ở bên cạnh, chỉ e sẽ trở thành cái cớ để người khác nhắm vào, học trò không muốn liên lụy tiên sinh.”

Hôm nay y thật hiếm khi nói nhiều đến vậy.

Doanh Chính trầm ngâm nhìn y, hồi lâu sau mới bình thản nói.

“Cuốn sách sắp viết xong rồi, đến lúc đó ta sẽ cho người đưa đến cho ngươi."

Triệu Chính không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện này, cúi đầu đáp.

“Học trò sẽ không nhận nữa, khi cần dứt khoát mà không dứt khoát, ắt rước lấy tai họa, tiên sinh đã dạy học trò đạo lý ấy, vậy cớ gì người lại không suy xét cho chính mình?"

"Vì ngươi…"

Doanh Chính cân nhắc từ ngữ, rồi nhẹ giọng nói.

“Đối với ta… ngươi rất đặc biệt."

Triệu Chính ngẩng đầu nhìn hắn.

Lần đầu tiên, y thấy tiên sinh lộ ra vẻ mặt như vậy... có một chút do dự cùng một chút băn khoăn.

Nếu là ngày thường, có lẽ y sẽ vui mừng khôn xiết.

Nhưng lúc này, y chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn.

Y là đặc biệt, nhưng y cũng sẽ mang đến phiền toái, mang đến rắc rối cho tiên sinh.

"Nghe tiên sinh nói vậy, học trò rất vui."

Triệu Chính gắng gượng nở một nụ cười.

“Vậy nên học trò càng không thể làm liên lụy đến tiên sinh."

Doanh Chính khẽ nghiêng người, né tránh ánh mắt y.

"Vậy cũng tốt, có thể nhẫn tâm cũng là một chuyện tốt."

Hắn dừng lại một chút, rồi xoay lưng đi.

"Ngươi đi đi."

Triệu Chính lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu.

Y luyến tiếc người trước mắt biết bao, nhưng rồi vẫn phải rời xa hắn.

Y cuối cùng cũng hiểu được sức mạnh của quyền lực, cũng hiểu được thế nào là "quân vương nhất nộ, thiên hạ kinh hoàng".

Sinh tử, thịnh suy của một con người, tất thảy đều phụ thuộc vào hỷ nộ ái ố của một người khác. Đây chính là quyền lực, đây chính là quân vương.

Nhưng y vẫn chỉ là một con tin.

Y không có khả năng bảo vệ tiên sinh, chỉ có thể dùng một cách thức khác, một cách vừa tổn thương chính mình, vừa tổn thương người kia để bảo vệ hắn.

Triệu Chính cúi đầu hành lễ thật lâu với Doanh Chính, dù Doanh Chính đã quay lưng, cũng chẳng thể nhìn thấy.

Có rất nhiểu rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến cuối cùng, lại chẳng thể thốt ra được lời nào.

Y biết tiên sinh hiểu lòng y, vậy là đủ rồi.

Triệu Chính xoay người, chậm rãi bước xuống những bậc thềm dài của hoàng cung.

Bóng dáng gầy guộc dần khuất xa trên con đường dẫn ra khỏi cung điện.

Trên cao, Doanh Chính vẫn đứng yên tại chỗ, quay lưng về phía quảng trường rộng lớn vắng lặng.

Hai người... không ai quay đầu lại.