Doanh Chính sai phủ lệnh đánh xe, chầm chậm đi khắp các ngõ ngách trong thành Hàm Đan, đến tận khuya mới trở về phủ.
Hắn đã cho Triệu Chính đủ thời gian để rời đi.
Trong biệt viện vắng lặng, Doanh Chính bước vào, thấy mọi đồ vật thuộc về Triệu Chính và mẫu thân y đều đã dọn sạch.
Nơi này bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, tựa như chưa từng có ai sống qua.
Doanh Chính đẩy cửa, lập tức trông thấy trên án thư những trúc giản được bọc trong từng túi gấm, đó là những bài văn hắn viết cho Triệu Chính.
Ngay cả những thứ này y cũng không mang theo.
Một cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng Doanh Chính.
Không hẳn là tức giận, cũng chẳng phải là buồn bã.
Hắn bỗng bật cười.
"Đúng là đứa trẻ vô tình."
Có vài phần giống ta rồi.
Doanh Chính cầm một quyển trúc giản lên xem, lại đặt xuống.
Chợt, một vật trên bàn thu hút sự chú ý của hắn.
Đó là một chiếc túi gấm màu xanh thẫm, chỉ lớn bằng bàn tay, lặng lẽ nằm dưới ánh trăng chiếu xuống án thư.
Doanh Chính chưa từng thấy thứ này trước đây.
Hắn đoán có lẽ là Triệu Chính để lại, liền cầm lên xem xét.
Thứ này tinh xảo vô cùng.
Hắn khẽ chạm tay qua lớp vải, mơ hồ cảm nhận được hình dạng của vật bên trong.
Có lẽ là một chiếc khóa trường mệnh.
Nhưng hắn không mở ra.
Dưới ánh trăng, căn phòng chìm trong sắc xanh thẫm mờ ảo.
Doanh Chính ngồi bên án thư sơn đen, ánh trăng chiếu xuống nửa người, khuôn mặt hắn ẩn mình trong sắc xanh âm u ấy, chỉ có đôi mắt là sáng rực.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc túi gấm, trong lòng trào lên một nỗi buồn chưa từng có.
Khác với nỗi đau khi xưa lúc mẫu thân hắn và Lao Ái mưu phản, lần đó là một nỗi đau đầy phẫn nộ, thất vọng và tuyệt vọng, còn nỗi buồn lần này như thể lan ra khắp cơ thể từ tận sâu nơi trái tim, đến đầu ngón tay cũng đau âm ỉ.
Là một loại cảm xúc không thể buông bỏ, chỉ khi quên đi mới có thể tìm được đôi chút yên bình. Là một cảm xúc… mà hắn chưa từng trải qua.
Chẳng mấy ngày sau, Triệu Thắng đã xử lý xong việc xung đột giữa Triệu Thiên và các chất tử.
Doanh Chính tiện tay giao luôn bằng chứng Triệu Giả mua sát thủ gϊếŧ đệ đệ cho Triệu Thắng.
Khi Triệu Vương biết được sự thật thì tức giận vô cùng, nhưng dưới lời can gián của các đại thần, hắn không dùng hình phạt mà chỉ trục xuất Triệu Giả ra khỏi Triệu Quốc, vĩnh viễn không được quay về.
Triệu Chính và Yên Đan thì bị phạt giảm bổng lộc, cấm túc suy ngẫm lỗi lầm.
Còn Ngụy Như thì thân thể bị phạt đôi chút.
Đây đã là kết cục tốt nhất rồi.
Từ đó về sau, Triệu Chính và Yên Đan cũng không đến tìm Doanh Chính nữa.
Còn Doanh Chính thì rất ít khi rời khỏi cửa phòng.
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã sang xuân năm sau.
Trúc giản chép văn chương của Doanh Chính đã chất đầy cả kệ, công trình lớn lại bất tiện, nên dù đang bệnh, hắn vẫn tự tay sao chép lại toàn bộ lên lụa trắng, cũng mất kha khá thời gian.
Bên Tần Quốc, Tần Vương Tích đã qua đời.
An Quốc Quân kế vị, lập Doanh Dị Nhân làm thái tử.
Mà Triệu Chính là đích tử của thái tử, nên phải được đưa về Tần Quốc để hòa hoãn quan hệ giữa hai Tần Quốc – Triệu.
Ở vị trí cao nhất trong bàn cờ quyền lực, bản thân Triệu Chính lại tỏ ra vô cùng trầm lặng.
Yên Đan nhìn ra được điều đó.
Hắn biết Triệu Chính rất nhớ Trường An Quân, thậm chí có những đêm khuya lặng lẽ đến bên tường phủ của Trường An Quân đứng cả đêm không rời.
Bức tường ấy chính là nơi năm xưa Triệu Chính bị ngã gãy chân.
Giờ y đã lớn, muốn trèo qua cũng chẳng khó khăn gì nữa, nhưng y không làm vậy.
Yên Đan sốt ruột thay cho y, nhưng cũng không biết nên nói gì.
Hôm đó, Trường An Quân sai người đến phủ.
Yên Đan đang ngồi trên cây ngoài phủ chất tử ngắm cảnh.
Phủ lệnh báo với hắn, Trường An Quân có đồ gửi cho Chính công tử.
Yên Đan hất cằm, chỉ vào trong phủ.
“Ở trong đó, vào tìm đi, nhưng mà hắn sẽ không nhận đâu.”
Trường An Quân đâu phải chưa từng gửi đồ đến, nhưng Triệu Chính có bao giờ nhận lần nào đâu?
Phủ lệnh sai người mang lụa đến xin được diện kiến Triệu Chính.
Nhưng Triệu Chính vẫn từ chối không gặp.
Phủ lệnh đành tìm đến Yên Đan.
“Xin công tử thay mặt chuyển lời giùm.”
Một lát sau, Yên Đan gõ cửa phòng Triệu Chính.
Triệu Chính ngồi sau án sơn đen, không đọc sách cũng không viết gì, chỉ ngồi yên lặng, ánh mắt nặng nề âm u.
Yên Đan cảm thấy y như biến thành một người khác, bèn hạ thấp giọng.
“Là bài viết do Trường An Quân tự tay sao chép lại.”
Hắn đưa ra một xấp lụa dày, bên trên còn có một túi gấm xanh đậm.
“Hắn nói nếu ngươi không nhận, thì những thứ ngươi tặng hắn cũng sẽ trả lại hết.”
Triệu Chính nhìn chằm chằm vào chiếc túi gấm hồi lâu, nét mặt càng lúc càng lạnh lùng trầm lặng, y khẽ nói.
“Nghe nói Trường An Quân bệnh nặng.”
Khí tức trên người y sắc bén, mang theo áp lực nặng nề, khiến Yên Đan chợt có cảm giác như đang đối mặt với một bậc quân vương, hắn đáp.
“Đúng vậy, phủ lệnh nói… e rằng không qua được mùa xuân năm nay.”
Triệu Chính lặng lẽ siết chặt ống tay áo, hồi lâu mới khẽ nhắm mắt lại.
“Đưa túi gấm cho ta.”
Yên Đan đưa qua.
Triệu Chính nhận lấy, lập tức đứng dậy rời đi.
Yên Đan toan ngăn lại, nhưng đối phương đã sải bước đi mất.
...
Trong phủ, Doanh Chính đang nằm nghỉ trên giường.
Tấm rèm sa dày ngăn cách giường với bên ngoài, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ho khẽ.
Chẳng bao lâu, thị nữ mang thuốc đến.
Doanh Chính nhắm mắt, vẫn đang nghĩ không biết Triệu Chính có chịu nhận mấy cuộn vải lụa kia không.
Đang mải suy nghĩ, ngoài cửa có người bẩm báo.
“Trường An Quân, Triệu Chính công tử xin cầu kiến.”
Hàng mi Doanh Chính khẽ rung, chậm rãi mở mắt, giọng khàn khàn.
“Không gặp.”
Chẳng mấy chốc, thị vệ lại đến báo.
“Triệu Chính Công tử không chịu rời đi, nhất quyết đòi gặp Trường An Quân.”
Doanh Chính nói.
“Vậy cứ để hắn đợi.”
Cho đến tận đêm khuya, Triệu Chính vẫn đứng chờ trước phủ.
Các thị vệ nhìn không nổi nữa, khuyên nhủ.
“Công tử, mời ngài quay về cho, Trường An Quân đã nói không gặp thì sẽ không gặp đâu.”
Triệu Chính suy nghĩ giây lát, chắp tay hành lễ rồi quay người rời đi.
Thị vệ thở phào nghĩ thầm.
“Ít ra cũng nghe lời, thật là…”
Nhưng mà Trường An Quân cũng lạ, rõ ràng thường lén đến thăm Triệu Chính công tử, vậy mà khi thật sự có thể gặp mặt lại cố tình tránh không gặp là sao?
Bọn họ còn chưa kịp hiểu ra đầu đuôi, thì bỗng nghe thấy tiếng thị vệ phía xa la lớn.
“Ê ê! Làm gì đấy! Có người trèo tường! Mau ngăn lại!”