Trẫm Cùng Tần Vương Quét Lục Hợp

Chương 11.1: Một trăm năm sau

Đã quá muộn rồi.

Triệu Chính từ lâu đã quen đường quen nẻo, nhẹ nhàng trèo vào trong, làm đám thị vệ canh cửa kinh hãi đến tái mặt.

Nhận ra người đến là Chính Công tử Tần Quốc, thị quan vội nhỏ giọng nói.

“Trường An Quân đã nghỉ ngơi rồi, công tử…”

Bên trong phòng vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng có phần yếu ớt.

“Để hắn vào.”

Giọng nói ấy khàn khàn, nghe ra là bệnh rất nặng.

Vẻ mặt âm trầm của Triệu Chính cuối cùng cũng tan biến, y hơi kích động đẩy cửa bước vào.

Một luồng mùi thuốc nồng nặc ập vào khiến người ta choáng váng.

Doanh Chính nửa nằm tựa vào gối, quay đầu nhìn ra qua từng lớp màn lụa mỏng.

“Cứ đứng đó, đừng lại gần.”

Nhưng Triệu Chính chẳng nghe lời.

Y chậm rãi bước tới, vén từng lớp màn, khẽ nói.

“Ta đến thăm tiên sinh.”

Doanh Chính ngẩng mắt lên, nhìn bóng dáng gầy gò phía sau màn đang từng bước tiến lại, khẽ nói.

“Lớn rồi.”

Triệu Chính vén lớp màn cuối cùng.

Doanh Chính theo phản xạ giơ tay che mắt, quay mặt đi.

Hắn thật sự không muốn để y thấy dáng vẻ tiều tụy bệnh hoạn của mình.

Triệu Chính ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Doanh Chính, đặt chiếc túi gấm vào lòng bàn tay hắn.

Y cũng nhẹ nhàng nâng khuôn mặt gầy gò kia lên, để hắn từ từ quay lại đối diện mình.

Y khẽ giọng nói.

“Tiên sinh, ta sắp quay về Tần Quốc rồi.”

Doanh Chính nhắm mắt, khẽ ừ một tiếng.

“Ta biết.”

Triệu Chính chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Tiên sinh bệnh đến nỗi suýt không nhận ra nữa, tim y đau như bị dao cứa.

Y hạ thấp giọng, như sợ làm kinh động đến người trước mặt, khẽ hỏi.

“Ba ngày nữa ta sẽ khởi hành về Tần Quốc, tiên sinh có đến tiễn ta không?”

Doanh Chính hơi mở mắt.

Dĩ nhiên hắn muốn đi, nhưng thân thể này đã bệnh đến mức không cứu vãn được nữa, máu cũng đã ho ra không ít lần.

Chỉ nằm yên như vậy thôi mà ngực cũng nhói đau, căn bản không thể chịu nổi bất kỳ chuyến đi nào.

Triệu Chính nhìn vào mắt Doanh Chính, vẫn là đôi mắt đẹp đẽ và sáng ngời như xưa.

Y liếc thấy bên giường có một chiếc khăn tay, trên đó loang lổ vết máu.

Triệu Chính định cầm lên xem thì bị Doanh Chính giơ tay ngăn lại.

“Sợ rằng… không tiễn ngươi được rồi.”

Triệu Chính khựng lại, ngón tay khẽ co lại.

Kể từ ngày cắt đứt liên lạc với tiên sinh, y đã học được cách kiềm chế cảm xúc, học cách trở thành một quân vương không để lộ hỷ nộ.

Thế nhưng tất cả những nguyên tắc đó, đứng trước người này… đều không còn nghĩa lý gì nữa.

Y không thể làm ngơ trước nỗi đau dâng trào trong tim, cũng không thể lạnh nhạt với người ấy.

Triệu Chính ngước nhìn lên trần nhà để ép nước mắt chảy ngược vào trong, rồi lại nhìn Doanh Chính, khẽ hỏi.

“Chiếc túi gấm này tiên sinh chưa từng mở ra là vì sao?”

Y đã cố tình thắt nút theo phong tục Tần Quốc, không quá khó để tháo, nhưng rõ ràng là từ đầu đến giờ chưa từng bị gỡ.

Doanh Chính đưa tay, trả lại chiếc túi gấm.

“Đương nhiên là… chờ ngươi đến tháo.”

Triệu Chính hơi sững sờ.

Doanh Chính hiểu quá rõ tâm tư tiểu tử này.

Hắn cụp mắt xuống, khẽ nói.

“Lại đây, đeo cho tiên sinh.”

Triệu Chính không nói gì, hoặc có lẽ y đã không biết nên nói gì nữa.

Y tháo nút dây, lấy ra một chiếc khóa trường mệnh.

Tơ ngũ sắc luồn qua lỗ bạc, lại kết thêm vài hạt châu ngũ sắc, lúc lắc nhẹ liền phát ra tiếng leng keng thanh thúy, rất đẹp mắt.

Đây không phải vật gì quý giá, thậm chí còn có phần bình thường.

Doanh Chính kiếp trước từng ngồi trên ngôi cửu ngũ, trong thiên hạ có gì mà chưa từng thấy? Nhưng lúc này đây, khi nhìn chiếc khóa trường mệnh ấy, hắn lại cảm thấy nó quý hơn bất kỳ trân bảo nào, đẹp hơn cả viên Ngọc Bích Hòa Thị hay Châu Tùy Hầu.

Hắn khẽ nhấc người dậy, Triệu Chính liền thuận thế cúi người xuống.

Y từ từ luồn dây tơ ngũ sắc qua đầu Doanh Chính, hai tay đưa ra sau gáy hắn, vén nhẹ mái tóc mềm mại qua khỏi sợi dây.

Mỗi lần ngón tay khẽ chạm vào làn da hắn, giống như bị ngừng lại trong thoáng chốc.

Doanh Chính đương nhiên cảm nhận được, nhưng hắn giả vờ không biết.

Triệu Chính đeo xong khóa trường mệnh cho hắn, lặng lẽ nhìn hắn thật lâu.

Doanh Chính lại cầm lấy chiếc túi gấm, rút ra sợi tơ ngũ sắc dự phòng bên trong.

Sợi này giờ không còn dùng đến nữa.

Hắn ra hiệu để Triệu Chính đưa tay ra.

Doanh Chính vòng sợi ngũ sắc ấy quanh cổ tay Triệu Chính, khẽ nói.

“Khóa trường mệnh, dây trường mệnh…”

Chỉ càng khiến lòng thêm bi thương.

Bởi lẽ, ai có thể quyết định được mình sống bao lâu?

Triệu Chính khẽ nói.

“Học trò có thể nghỉ lại một đêm không?”

Y đã mơ hồ cảm thấy, chuyến về Tần Quốc lần này… có lẽ sẽ là vĩnh biệt.

Nếu con người thật sự có thể sống trăm tuổi hoặc bất tử thì tốt biết bao…

Doanh Chính không từ chối.

Hắn vẫn như trước, vỗ nhẹ bên trong giường, chưa kịp mở lời thì Triệu Chính đã nghiêng người nằm xuống bên ngoài.

“Tiên sinh, kể cho học trò nghe một câu chuyện nữa đi.”

Doanh Chính đáp.

“Những điều ta có thể dạy, đều đã dạy hết rồi.”

“Vậy... chuyện của tiên sinh cũng được.”

Doanh Chính trầm mặc trong chốc lát, rồi chậm rãi kể.

“Ngày xưa, có một vị công tử Tần Quốc tên là Triệu Chính, bị đưa sang Triệu Quốc làm con tin, vì quan hệ giữa hai nước rất căng thẳng, nên hắn thường xuyên bị người Triệu Quốc bắt nạt.”

Triệu Chính không nhịn được khẽ bật cười.

“Sau đó thì sao?”

Doanh Chính nói.

“Phụ thân y nhờ sự giúp đỡ của một thương nhân tên Lã Bất Vi mà trốn được về Tần Quốc, bỏ lại y và mẫu thân ở Hàm Đan, mẫu thân y hết lòng che chở, dắt y trốn chạy khắp nơi, có gì ăn được đều dành cho y, Triệu Chính là người yêu thương mẫu thân mình hơn bất kỳ ai khác trên đời.”

Triệu Chính lặng thinh lắng nghe.

“Sau đó, năm mười ba tuổi, Triệu Chính trở thành Tần vương, mẫu thân y dĩ nhiên trở thành Thái hậu, khi đó y còn nhỏ, chưa cử hành lễ đội mũ, chưa thể thân chính, mọi việc đều do tể tướng Lã Bất Vi và Thái hậu quyết định, Thái hậu và Lã Bất Vi có quan hệ mờ ám, Lã Bất Vi sợ rằng khi Triệu Chính trưởng thành sẽ phát hiện chuyện này, liền tìm một người đàn ông tên Lao Ái giả làm hoạn quan để hầu hạ Thái hậu.”

Triệu Chính lặng người.

“Dưới sự sủng ái của Thái hậu, Lao Ái ngày càng có thế lực, trở thành người có thể khuynh đảo triều chính không khác gì Lã Bất Vi. Thế nhưng một ngày nọ, có người nói với Triệu Chính rằng Lao Ái là giả hoạn quan, còn cùng Thái hậu sinh được hai người con trai, đang âm mưu gϊếŧ Triệu Chính nhằm lập con riêng lên ngôi.”

Triệu Chính bất chợt bật dậy.

Doanh Chính đưa tay đè y lại, nói.

“Chuyện này kỳ thực là một điều tốt, vì Triệu Chính đã nắm bắt cơ hội ấy diệt trừ sạch sẽ thế lực của Lao Ái và Lã Bất Vi, cuối cùng chính tay nắm quyền thiên hạ.”