Trẫm Cùng Tần Vương Quét Lục Hợp

Chương 11.2: Một trăm năm sau

Triệu Chính lặng lẽ hồi lâu, không nói một lời.

Y biết đó là lời ám chỉ của tiên sinh, nhưng y không hiểu vì sao tiên sinh lại biết những điều đó.

Triệu Chính không khỏi nhớ lại chuyện khi xưa, tiên sinh từng nói y chín tuổi sẽ quay về Tần Quốc, giờ đây lời ấy sắp thành sự thật...

Chẳng lẽ tiên sinh thật sự có khả năng nhìn thấy tương lai?

Doanh Chính chậm rãi nói.

“Có những việc dù biết rồi cũng phải làm như chưa biết, dùng sự nhẫn nhục nhất thời để đổi lấy lợi ích lâu dài.”

Triệu Chính vẫn chưa thoát khỏi cơn chấn động của câu chuyện vừa rồi, khẽ đáp.

“Học trò hiểu rồi.”

Doanh Chính vỗ nhẹ lên vai y.

“Ngủ đi.”

Thế nhưng, rốt cuộc Triệu Chính vẫn không tài nào ngủ được.

Y vừa lo lắng cho bệnh tình của tiên sinh, lại vừa không thể dứt khỏi những suy nghĩ về câu chuyện kia.

Điều duy nhất khiến y thấy yên tâm là tiên sinh ngủ rất yên ổn, hô hấp đều đặn, không hề giống một người đang bị bệnh hành hạ.

Ba ngày sau, Triệu Chính khởi hành về nước, đích thân Triệu Vương tiễn y đến tận ngoại thành Hàm Đan.

Giờ xuất phát đã đến, nhưng Triệu Chính vẫn không chịu lên đường.

Các quan lại Triệu Quốc và Tần Quốc đều bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.

Có người nhỏ giọng bàn tán, vị thế tử này sao lại vô lễ đến thế, đúng là không được dạy dỗ tử tế, còn kém xa vị tiểu công tử trong cung Thành Kiều.

Triệu Chính dĩ nhiên nghe được họ đang chỉ trích điều gì, nhưng y chẳng hề để tâm.

Y khẽ vuốt sợi dây trường mệnh trên cổ tay, mắt nhìn về phía thành Hàm Đan.

Sáng hôm đó, tiên sinh đã hứa với y, nhất định sẽ đến tiễn y lần cuối.

Y tin, tiên sinh sẽ không nuốt lời.

Vài tháng sau, Doanh Chính khởi động lại hệ thống.

Hệ thống có vẻ rất uể oải, thở dài một hơi, chưa đợi Doanh Chính lên tiếng đã chủ động nói.

[Có một chuyện phải báo với ký chủ.]

“Ngươi nói đi.”

Hệ thống khựng lại một chút rồi đáp.

[Chỉ số tình cảm trong nhiệm vụ của ký chủ... đã tăng lên hai mươi rồi.]

Doanh Chính không lấy làm bất ngờ.

Từ cái đêm Triệu Chính ngủ lại, hắn đã cảm nhận được sự lệ thuộc rõ ràng trong cảm xúc của y, một thứ tình cảm rất mãnh liệt.

Chỉ là, hắn chưa từng nghĩ thứ tình cảm ấy là “yêu”.

Hắn cho rằng đó chỉ là sự ỷ lại của một đứa trẻ dành cho trưởng bối mà thôi.

Giờ hệ thống nói ra, chỉ như xác nhận lại điều hắn đã mơ hồ cảm nhận.

Hắn nửa nằm trên giường, giọng khẽ khàng.

“Sao bây giờ mới nói?”

Hệ thống hơi ngập ngừng.

[Lần trước khi tăng điểm tình cảm, ký chủ có vẻ không vui... ta sợ ngài nổi giận nên đã chặn thông báo... bây giờ ngài muốn bật lại không?]

Doanh Chính tạm thời không muốn biết gì về điểm tình cảm.

“Không cần.”

[Vậy... ký chủ có cần giúp gì không?]

Dĩ nhiên nó biết Triệu Chính đang chờ Doanh Chính đến tiễn, nhưng bản thân nó cũng bất lực.

Thân thể này của Doanh Chính đã hoàn toàn suy kiệt, ngay cả việc sống sót qua hôm nay thôi cũng là điều chưa thể chắc chắn.

Doanh Chính hỏi.

“Có đạo cụ nào có thể giúp ta hồi phục không?”

Hệ thống kéo ra một bảng chọn.

[Có, nhưng cần dùng điểm tích lũy để đổi.]

Hai mươi điểm tình cảm của hắn chỉ đổi được một trăm điểm tích lũy.

Nhưng con số ấy quá ít.

Những đạo cụ hồi phục đều có giá cắt cổ, rõ ràng không thể đủ dùng.

Thế nhưng Doanh Chính dường như không hề bận tâm đến chuyện điểm tích lũy.

Hắn chăm chú xem xét bảng công cụ, ánh mắt dừng lại ở một đạo cụ có tên là Hồi Quang Phản Chiếu.

Đạo cụ này có thể khiến người dùng hồi phục về trạng thái bình thường và duy trì được trong ba ngày.

Hắn nói.

“Ngươi là hệ thống, có thể trực tiếp đưa thứ này cho ta không?”

Hệ thống do dự.

[Cái này gần như là gian lận... Ta rất muốn giúp ngài, nhưng thật sự không có quyền hạn.]

Doanh Chính gật đầu.

“Vậy nghĩa là hệ thống chủ có quyền đó?”

Hệ thống sửng sốt.

[Phải... đúng vậy...]

“Giúp ta kết nối với hệ thống chủ.”

Hệ thống vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn làm theo lời hắn, chuyển lời yêu cầu của Doanh Chính đến hệ thống chủ.

Một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên từ hệ thống chủ.

[Cấm... vi phạm... quy tắc...]

Nói đến đây, giọng nói bắt đầu méo mó, như bị tín hiệu gì đó nhiễu loạn.

[Cấm... vi phạm...]

Doanh Chính khẽ liếc mắt ra hiệu với hệ thống.

Hệ thống cũng mơ hồ, đáp nhỏ.

[Nó... hình như bị nhiễu loạn rồi.]

So với những hệ thống như nó, được lập trình có phần nhân tính thì hệ thống chủ xưa nay vẫn nghiêm khắc như sắt đá, tuân thủ quy tắc tuyệt đối, trừ khi bị đạo trời can thiệp thì không bao giờ xảy ra lỗi nhiễu loạn.

Mà tình trạng bây giờ rõ ràng là bị nhiễu loạn nghiêm trọng.

Hệ thống chủ vẫn tiếp tục lặp lại.

[Cấm chỉ... cấm chỉ...]

Hệ thống hoảng hốt.

[Chuyện gì vậy? Nó không sập chứ? Trời ạ... chờ đã... chờ đã!]

Chợt nhớ ra điều gì, hệ thống nhìn chằm chằm vào Doanh Chính, thốt lên.

[Sao ta lại quên mất, ngài là bug di động mà!]

Nó vội hỏi.

[Ký chủ, lúc nãy ngài vừa nghĩ đến điều gì?]

Doanh Chính bình tĩnh đáp.

“Mở quyền truy cập, đưa Hồi Quang Phản Chiếu cho ta.”

Câu nói đó vốn là để trả lời hệ thống, nhưng ngay khi dứt lời, hệ thống chủ lập tức bị treo trong vài giây, sau đó giọng nói lại vang lên đứt đoạn.

[Nhận lệnh... đang mở quyền hạn...]

Bỗng ngừng lại, giống như phát hiện ra lỗi hệ thống, nó lại cứng nhắc từ chối.

[Cấm... cấm... vi phạm... quy tắc...]

Doanh Chính lúc này đã mơ hồ hiểu ra nguyên do, hắn không chút do dự, dùng giọng điệu không cho phép phản bác, ra lệnh một lần nữa.

“Mở quyền hạn, đưa đạo cụ cho ta.”

Lần này, sau khi lời vừa dứt, toàn bộ không gian như khựng lại trong khoảnh khắc.

Rồi hệ thống chủ tự động hiệu chỉnh trạng thái.

[Nhận lệnh... đang mở quyền hạn...]

Không bao lâu, Hồi Quang Phản Chiếu đã bị hệ thống chủ vượt ngoài quy định chuyển giao cho Doanh Chính.