Đạo cụ lập tức phát huy hiệu lực, thân thể Doanh Chính bắt đầu khôi phục lại trạng thái bình thường.
Hệ thống chủ lúc này mới như chợt tỉnh, vốn luôn cứng nhắc vô tình nay cũng nổi giận.
[Đây là hành vi vi phạm quy tắc…]
Hệ thống phụ lập tức cảm thấy không ổn, nhanh chóng cắt đứt liên kết với hệ thống chủ.
Nó thở phào nhẹ nhõm, tay run rẩy lau mồ hôi lạnh vốn không tồn tại của mình.
[Đáng sợ thật, quá đáng sợ…]
Thật sự, từ khi nó được tạo ra đến giờ, đây là lần đầu tiên thấy một bug khủng khϊếp đến thế... có thể ra lệnh trực tiếp cho hệ thống chủ, suýt nữa khiến hệ thống kia sập toàn tập.
Nó chỉ có thể thốt một câu từ đáy lòng.
[Tổ Long đúng là trâu bò thật!]
Doanh Chính hồi phục rất nhanh, đã đứng dậy gọi người thay y phục.
Hệ thống kể lại suy nghĩ của mình.
[Bọn ta, những hệ thống đều là sản phẩm của Thiên đạo, cả hệ thống chủ cũng vậy, nó chỉ phục tùng mệnh lệnh từ Thiên đạo.]
Doanh Chính chọn một bộ hồng y, sắc đỏ rực rỡ khiến thần sắc hắn trông đầy sinh khí.
Cung nữ đang cẩn thận buộc tóc cho hắn.
Hắn lạnh nhạt hỏi.
“Rồi sao?”
Hệ thống đáp.
[Chúng ta là công cụ được Thiên đạo tạo ra để cải biến các dòng thời gian. Còn ngài... ngài là người mang đại khí vận trong trời đất, gần như hòa làm một với ý chí của Thiên đạo, chính vì vậy, hệ thống chủ mới bị ngài gây nhiễu, tựa như cơ thể người vậy, đại não ra lệnh thì tay chân chỉ có thể làm theo.]
Doanh Chính chẳng hề để tâm mấy lời ấy, chỉ lặng lẽ nhìn mình trong gương đồng.
Hệ thống khẽ nói thêm.
[Hệ thống chủ chắc chắn sẽ tìm ngài, nhưng e là cũng chẳng làm được gì ngài đâu.]
Nói thật, nó chỉ biết câm nín tán thưởng.
Đây đúng là bug truyền kỳ trong lịch sử!
Hoặc nói đúng hơn, Doanh Chính bây giờ… đã chẳng còn là bug nữa.
Hắn là ý chí của Thiên đạo giáng thế, hơn cả phi thường, là tồn tại gần gũi Thiên đạo nhất từ trước tới nay.
Cả các đế vương hậu thế cũng khó bì kịp.
Nếu nói về khí vận, e rằng chỉ có Lưu Tú mới miễn cưỡng đứng ngang hàng đôi chút.
Hệ thống thấy Doanh Chính không có vẻ hứng thú, liền rụt rè xin phép.
[Khụ… nếu bệ hạ không có việc gì khác, thần xin phép lui về tắt máy trước ạ?]
Doanh Chính chợt hỏi.
“Hệ thống chủ có trừng phạt ngươi không?”
Hệ thống sững người.
Nó không ngờ bệ hạ lại hỏi đến sự an nguy của mình, trong lòng vô cùng cảm động.
Tổ Long đại đại thật dịu dàng! Huhu cảm động quá…
Nó ngập ngừng nói.
[Có lẽ sẽ bị nhốt lại… nhưng xin bệ hạ đừng lo! Thần nguyện vì bệ hạ làm tất cả! Thần yêu ngài! Vì ngài thần nguyện chịu hết thảy! Huhu…]
Doanh Chính: “…”
Hệ thống rưng rưng.
[Thật ra thần vốn cũng từng là con người… sau này bị hệ thống chủ trích xuất linh thức rồi biến thành hệ thống…]
Lúc này, Doanh Chính đã lên xe ngựa, theo nhịp lắc lư của xe mà khẽ tựa vào.
Hắn nhàn nhạt nói.
“Công việc này… hẳn là tẻ nhạt lắm.”
[Đúng vậy, nhưng cũng may còn gặp được vài ký chủ thú vị. Dĩ nhiên, cũng có người khó ưa vô cùng, kể ra lại muốn khóc… Bệ hạ, ở thế giới của thần, ngài bị bôi đen suốt hai nghìn năm đó! Bị gán cho cái danh ‘mỹ cường thảm’ với sức công phá như tên lửa hạt nhân…]
Doanh Chính: “…”
Nghe chẳng hiểu gì cả.
Coi như… là đang được khen đi.
Hệ thống vừa thút thít vừa nói.
[Bệ hạ, người nhất định phải sống hòa thuận với tiểu bệ hạ nhé! Chúng ta phải vừa mạnh mẽ vừa tốt đẹp, chứ đừng khổ sở nữa...]
Nghe nó nhắc đến Triệu Chính, ánh mắt Doanh Chính dịu đi đôi phần, khẽ gật đầu.
“Sẽ.”
Hệ thống vui vẻ reo lên.
[Nếu hai người thành đôi thì càng tuyệt! Thần thật sự rất muốn nhìn thấy hai người cưng chiều lẫn nhau!]
Doanh Chính không hiểu thành đôi nghĩa là gì, nhưng cưng chiều lẫn nhau thì hắn đoán được phần nào.
“Ta đã rất cưng chiều hắn rồi.”
Hệ thống phấn khích.
[Vậy thần sẽ đợi tiểu bệ hạ quay lại cưng chiều ngài! Hai người chàng cưng ta, ta chiều chàng, rồi lại… rồi lại…]
… Nơi đây xin tạm lược mười vạn chữ tưởng tượng màu vàng của hệ thống.
Cuối cùng, xe ngựa cũng đến vùng ngoại thành Hàm Đan.
Đoàn người do Tần Quốc cử đến để đón Triệu Chính đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ giờ khởi hành.
Triệu Chính ngồi trong xe ngựa, thường ngày hắn mặc áo trắng, nhưng hôm nay lại khoác lên mình áo đỏ.
Màu đỏ nổi bật hơn, cũng mang theo vài phần vui vẻ.
Hắn không muốn để tiên sinh quá buồn lòng.
Vị tướng phụ trách hộ tống lần này là Mông Ngao tiến lại gần xe, chắp tay hành lễ.
“Công tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể khởi hành.”
Triệu Chính trầm mặc giây lát, rồi nhẹ giọng.
“Có thể... chờ thêm một chút nữa không, tướng quân?”
Mông Ngao đáp.
“Chậm trễ e sẽ sinh biến, mong công tử cân nhắc kỹ.”
Triệu Chính hiểu rõ, vị Mông tướng quân trước mắt là trọng thần đương thời của Tần Quốc.
Từ sau khi Võ An Quân Bạch Khởi chịu tội chết, Mông Ngao được Tần vương đặc biệt coi trọng, hiện tại chính là trụ cột quân sự đối ngoại của Tần quốc.
Việc Tần vương đích thân phái ông đến tiếp ứng, đã là một vinh dự to lớn với y.
Nếu để lại ấn tượng không tốt trong mắt vị tướng này, ắt sẽ khiến Tần vương không hài lòng.
Dù trong lòng tràn đầy thất vọng, nhưng y không để lộ ra ngoài, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Mông Ngao.
“Tướng quân nói có lý, là chính ta suy xét chưa thấu đáo. Vậy thì...”
Đột nhiên y ngừng lời, ánh mắt sáng lên khi thấy một cỗ xe ngựa đang lao nhanh tới từ đằng xa.
Là xe của phủ Trường An Quân!