Triệu Chính vội xuống xe, hướng Mông Ngao hành lễ.
“Xin tướng quân chờ trong chốc lát, cho tiểu sinh được bái biệt ân sư lần cuối!”
Mông Ngao hơi kinh ngạc.
“Ngươi bái sư rồi sao? Là ai vậy?”
Triệu Chính nén lại niềm kích động, ánh mắt không rời khỏi người đang bước xuống xe.
“Là Trường An Quân, Triệu Lịch.”
Khi trông thấy y phục đỏ thắm của Doanh Chính, ánh mắt y lập tức sáng rực lên.
Không biết có phải do ảo giác hay không, y cảm thấy hôm nay tiên sinh của mình dường như đặc biệt có thần sắc, hoàn toàn không giống một người bệnh nặng chút nào, mà giống như được tái sinh lần nữa.
Ngay cả Mông Ngao cũng sững sờ trước khí thế toát ra từ người trẻ tuổi nọ.
Ông đứng nguyên tại chỗ, quên cả đáp lời.
Ông đã từng nghe qua cái tên Trường An Quân – Triệu Lịch, thời gian gần đây danh tiếng lan xa, nhưng vẫn ngỡ chỉ là kẻ khoa danh lừa thế, nhưng khoảnh khắc tận mắt chứng kiến, ông không thể không cảm khái. quả nhiên Triệu quốc vẫn còn người như thế.
Khí độ, dung mạo, thần thái… tất cả đều vượt xa một công tử bình thường.
Nếu có thể được Triệu vương trọng dụng, e rằng...
Đang mải suy nghĩ, Doanh Chính đã bước lên trước, chắp tay hành lễ với Mông Ngao.
Mông Ngao hoàn lễ, nói rằng.
“Đa tạ Trường An Quân đã dạy dỗ Chính công tử, nếu Tần vương biết được, ắt sẽ hậu tạ trọng thưởng.”
Doanh Chính mỉm cười đáp.
“Tướng quân khách khí rồi, đường hồi hương vạn dặm nhọc nhằn, học trò của ta còn phải nhờ tướng quân quan tâm chăm sóc.”
Mông Ngao khom người nói.
“Đó là việc bổn tướng nên làm, Trường An Quân không cần đa lễ.”
Sau khi hàn huyên xong, Doanh Chính mới xoay người nhìn về phía Triệu Chính.
Gió xuân nhẹ thổi, tà áo đỏ của hắn phất phơ như sóng nước, lướt nhẹ theo từng cơn gió.
Trước ngực là chiếc khóa trường mệnh ngân ngân vang lên những âm thanh trong trẻo, những sợi ngũ sắc cũng lay động lặng lẽ trong gió.
Khoảnh khắc ấy, Triệu Chính có cảm giác như trong trời đất này chỉ còn tồn tại một mình tiên sinh trước mặt.
Y không kìm lòng được, liền bước tới ôm chầm lấy người kia.
“Tiên sinh.”
Doanh Chính cũng ôm lấy y, nhẹ nhàng xoa đầu, giọng dịu dàng như nước.
“Cuối cùng cũng kịp, không để lại tiếc nuối.”
Triệu Chính siết chặt vòng tay.
Rõ ràng chẳng ai hẹn nhau, vậy mà hai người lại cùng khoác áo đỏ, lúc ôm nhau, dường như hòa làm một thể.
Triệu Chính chỉ mong giây phút này vĩnh viễn không trôi qua.
Y vừa mới gặp lại tiên sinh, còn biết bao điều muốn nói, nhưng thời gian không cho phép.
Y từ trong lòng Doanh Chính ngẩng đầu lên, nói ra điều quan trọng nhất trong lòng.
“Tiên sinh, ta rất thích người.”
Doanh Chính bật cười khẽ.
“Tiên sinh cũng rất thích ngươi, nhưng trời không còn sớm nữa, ngươi phải lên đường rồi.”
Mông Ngao vẫn đứng bên cạnh chờ đợi, Triệu Chính biết không thể tiếp tục chần chừ, y đành buông Doanh Chính ra, lặng lẽ nhìn người thêm một lúc, rồi bỗng vén áo quỳ xuống.
“Ân dạy dỗ của tiên sinh, học trò xin khắc ghi suốt đời! Xin nhận của học trò một lạy này!”
Doanh Chính không ngăn lại, lặng lẽ nhận lấy lễ bái ấy.
Chẳng bao lâu sau, hắn đỡ Triệu Chính dậy, bàn tay vẫn khẽ vuốt tóc y, thấp giọng.
“Lần này mới thực sự là xuất sư rồi.”
Triệu Chính ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngấn nước, giọng mang theo chút nghẹn ngào.
“Ta mãi mãi là học trò của tiên sinh, mãi mãi là vậy.”
Doanh Chính mỉm cười, nhẹ gật đầu.
“Ừ, tiên sinh cũng thế.”
Khóe môi hắn cong lên, nụ cười tuy rất nhạt nhưng lại khiến người ta không thể nào quên được.
“Đi đi.”
Triệu Chính chắp tay, hành lễ cáo biệt.
Trước mắt y là một thế giới hoàn toàn mới, đầy cơ hội nhưng cũng lắm hiểm nguy.
Vương hầu, tướng soái, mưu sĩ, thuyết khách, hiệp khách, ẩn sĩ...
Thân phận của bọn họ muôn hình vạn trạng, nhưng đều hội tụ nơi thế gian đại loạn, cùng tranh đoạt thiên hạ, xoay chuyển càn khôn.
Từ thời khắc ấy trở đi, hai nghìn năm sau, không còn một thời đại nào có thể sánh bằng...
Chư hùng tranh bá, anh kiệt nổi lên như mây, kiến tạo nên nền học thuật rực rỡ, là một bản đồ chưa từng có, là hình hài dân tộc và khởi nguyên của một đế quốc đại nhất thống.
Triệu Chính đang chờ đợi Tần Quốc.
Và Tần Quốc, cũng đang chờ đợi Triệu Chính.
Thiếu niên non trẻ mà thâm trầm ấy, sắp sửa bước vào một đời người độc nhất vô nhị, không ai có thể lặp lại.
Nhưng vào khoảnh khắc này, y vén rèm xe, ngoảnh đầu nhìn lại về phía xa.
Sợi ngũ sắc trên cổ tay bay phấp phới trong gió.
Trên cánh đồng hoang mênh mông chỉ có một con đường dài hun hút không thấy tận cùng,
trên trời có cánh nhạn cô độc lặng lẽ bay qua dưới tầng mây.
Bên người y, có một chiếc hộp sơn mài tinh xảo.
Bên trong là tấm thư lụa tiên sinh đã viết riêng cho y.
Y không biết số mệnh của mình sẽ đưa đi về đâu.
Y còn có thể gặp lại tiên sinh nữa không?
Hay là... tiên sinh có còn đợi được đến ngày ấy?
Xe ngựa của Tần quốc dần dần khuất xa nơi chân trời.
Doanh Chính vẫn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ trông theo đoàn người xe hùng vĩ ấy rời đi.
Chiếc khóa trường mệnh trước ngực leng keng vang lên trong gió.
Trên cánh đồng hoang, quần thần Triệu Quốc đã tản đi, quanh đây chẳng còn ai.
Từ sau một gốc cây, Yên Đan ôm thanh mộc kiếm bước ra, hành lễ với Trường An Quân.
Doanh Chính khẽ nói.
“Sau này các ngươi sẽ còn gặp lại.”
Yên Đan cúi đầu.
“Hy vọng là vậy.”
Doanh Chính trầm mặc nhìn hắn một lúc, rồi bỗng hỏi.
“Nếu có một ngày, Triệu Chính trở thành Tần vương, muốn thôn tính mẫu quốc của ngươi... ngươi sẽ làm thế nào?”
Yên Đan thoáng sững người, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện ấy.
Doanh Chính vẫn nhìn theo đoàn xe đang dần biến mất, giọng điềm nhiên.
“Đừng tìm cách gϊếŧ hắn, bởi vì vô dụng thôi, Triệu Chính có chết, Tần quốc vẫn sẽ thôn tính lục quốc.”
Yên Đan nhíu mày.
“Trường An Quân khẳng định như thế, chẳng lẽ Tần nhất định sẽ diệt cả thiên hạ sao?”
Doanh Chính đáp.
“Không phải khẳng định, mà là tất yếu.”
Yên Đan trầm mặc hồi lâu, liền nhìn về đoàn người mỗi lúc một xa, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó nói.
Triệu Chính đã về nước.
Một ngày nào đó, có thể Triệu Chính thực sự sẽ trở thành Tần vương.
Còn hắn, vẫn phải ở lại Triệu Quốc làm con tin.
Thân phận cách biệt, từ nay về sau, có lẽ chẳng còn cơ hội cùng đứng ngang hàng với nhau nữa.
Nếu thật sự có ngày gặp lại, có lẽ đúng như lời Trường An Quân nói...
Ấy là khi Tần quốc và Yên quốc giao chiến, trên chiến trường sinh tử.
Người Tần đã khuất sau đường chân trời, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Yên Đan khẽ hỏi.
“Trường An Quân không trở về sao?”
“Về chứ.”
Doanh Chính thuận tiện đưa luôn Yên Đan cùng về phủ.
Trên đường trở lại phủ đệ, hắn gọi hệ thống, bảo nó hủy trạng thái hồi quang phản chiếu, trực tiếp thay thân phận mới cho hắn.
Triệu Chính đã an toàn rời đi, thân xác hiện tại không còn giá trị.
Doanh Chính không muốn lãng phí thời gian.
Thay đổi thân phận mới, hắn sẽ sớm được gặp lại Triệu Chính.
Hệ thống lập tức đưa Doanh Chính quay về không gian trung chuyển.
Cùng lúc đó, Trường An Quân Triệu Lịch qua đời.