Vết thương ở chân của Triệu Chính hồi phục rất tốt.
Dù Doanh Chính liên tục dặn dò y không được chạy nhảy lung tung, nhưng bản tính hiếu động của trẻ con khó mà kiềm chế, vào đầu mùa hạ, Triệu Chính vẫn thường cùng mấy bằng hữu rong chơi khắp Hàm Đan.
Nhờ sự chiếu cố của Trường An Quân, các con tin nước khác cũng được đối đãi không tệ, có thể tự do qua lại trong thành.
Hôm ấy, Triệu Chính cùng Yên Đan công tử và Ngụy Như công tử đến ngự uyển tổ chức tiệc ngoài trời.
Ngự uyển là vườn thượng uyển của hoàng gia Triệu Quốc, thỉnh thoảng Triệu Vương sẽ dẫn bá quan đại thần đến đây săn bắn.
Nếu săn được heo rừng hay hươu nai, sẽ đem chia cho quần thần cùng thưởng thức.
Nơi họ chọn để mở tiệc là một bờ sông có bóng cây râm mát.
Yên Đan ôm kiếm ngồi bên bờ nước ngâm chân, bên cạnh là Ngụy Như đang câu cá.
Triệu Chính thì dựa vào thân cây, lấy ra quyển sách yêu thích đọc say mê.
Ngụy Như không vui cằn nhằn.
"Yên Đan, ngươi còn chưa ngâm xong à? Ngươi làm cá sợ chạy hết rồi!"
"Chẳng qua là tại ngươi vụng về thôi, xem ta đây!"
Yên Đan liếc hắn một cái, ném kiếm cho Triệu Chính giữ hộ, sau đó cởi sạch quần áo lao thẳng xuống nước.
Ngụy Như cười khẩy, ném cần câu sang một bên, quay lại nói với Triệu Chính.
"Triệu Chính, sao ngươi lúc nào cũng đọc sách thế? Mỗi lần đi chơi đều mang theo sách, trúc giản chắc chắn bị ngươi lật đến sắp nát rồi! Ngươi chán quá đấy!"
Triệu Chính đáp.
"Tiên sinh đã giao bài học, nếu không hoàn thành sẽ bị phạt."
Bọn họ cùng chơi với nhau nên Ngụy Như dĩ nhiên biết Triệu Chính đã bái Trường An Quân làm tiên sinh.
Hắn bĩu môi, có chút ghen tị.
"Hắn ta dạy ngươi cái gì vậy? Lần nào hỏi ngươi cũng thần thần bí bí, ngươi thật may mắn, cùng mẫu thân trốn ra ngoài mà còn gặp được Trường An Quân, sao ta lại không có vận may ấy?"
Triệu Chính chỉ cười mà không nói.
Ngụy Như tò mò như một mụ nhiều chuyện, xích lại gần hơn.
"Hắn ta có phạt ngươi không? Phạt thế nào? Ta nghe nói mấy vị vương tôn như Triệu Thiên kia, nếu làm sai bài tập thì bị đánh vào lòng bàn tay, ngươi cũng vậy à?"
Triệu Chính như thể lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, ngạc nhiên hỏi.
"Đánh vào lòng bàn tay? Tại sao? Chẳng phải rất đau sao?"
Ngụy Như đáp.
"Chuyện thường thôi, nhưng vương tôn thì tôn quý, nên chỉ có bọn thư đồng chịu phạt thay họ mà thôi, Trường An Quân không đánh ngươi à? Vậy hắn phạt thế nào?"
"Không biết nữa…"
Triệu Chính nghĩ ngợi rồi nói.
“Tiên sinh bảo là ta luôn hoàn thành tốt bài tập, nên chưa từng phạt ta bao giờ."
"…"
Ngụy Như càng thêm ghen tị, bĩu môi nói.
"Chắc hắn chỉ hù dọa ngươi thôi, hay là hôm nay ngươi thử không làm bài xem hắn có phạt không?"
Triệu Chính ngập ngừng.
"Không hay lắm đâu."
Y không muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt tiên sinh, huống hồ nếu bị đánh vào lòng bàn tay thì đau vẫn là y chịu.
Ngụy Như tiếp tục xúi giục.
"Chỉ một lần thôi mà! Ngươi cứ nói là mải chơi nên quên mất… Chẳng lẽ ngươi không tò mò Trường An Quân sẽ phạt ngươi như thế nào sao?"
Triệu Chính kiên quyết lắc đầu.
"Ta không tò mò chút nào."
Ngụy Như thở dài.
"Chán thật… Kìa, Yên Đan lên bờ rồi, ta cá là hắn chẳng bắt được con cá nào đâu, với cái tính nóng nảy của hắn mà bắt được mới là lạ!"
Quả nhiên, Yên Đan bước lên bờ tay không, sau khi mặc lại y phục, hắn và Ngụy Như liếc mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ khinh bỉ đối phương rồi quay đi.
Triệu Chính ngồi giữa hai người, lấy từ trong giỏ ra cơm trưa đã chuẩn bị sẵn.
"Rõ ràng là hai ngươi nằng nặc đòi bắt cá nướng ăn, vậy mà chẳng bắt được gì."
Yên Đan gãi đầu, còn Ngụy Như thì lập tức ghé sát lại.
"Ngươi mang theo đồ ăn sao?"
Triệu Chính thản nhiên đáp.
"Ta sớm biết không thể trông cậy vào hai người, nên đã chuẩn bị ba phần cơm."
Ngừng một chút, y hơi nhướng mày, có phần đắc ý nói.
"Còn có cả chân gấu nữa, tiên sinh đặc biệt chọn con béo nhất, bảo ngự trù nấu cho ta."
Yên Đan và Ngụy Như lập tức trợn tròn mắt.
"Chân gấu???"
Đó là mỹ vị mà chỉ vương công quý tộc mới có thể thưởng thức.
Đừng nói đến ăn, ngay cả nhìn thấy họ cũng chưa từng thấy.
Ngụy Như đã không kìm được mà xoa tay liên tục.
"Mau mau mau, để ta xem thử, chân gấu trông thế nào?"
Yên Đan cũng ghé lại gần, im lặng nhìn chằm chằm vào giỏ đồ của Triệu Chính nuốt nước bọt.
Triệu Chính nhàn nhạt nói.
"Nói trước, không được tranh giành, bằng không ta sẽ ném xuống sông cho cá ăn."
Ngụy Như hoảng hốt.
"Khoan khoan, thế thì phí phạm quá! Đây là chân gấu đấy!"
Triệu Chính bình thản đáp.
"Đây là điều tiên sinh đã dạy ta, nếu ta thực sự ném chân gấu đi thì nhất định là do các ngươi không nghe lời, cho nên đừng tranh nhau, lần sau ta sẽ mang thịt hươu đến cho các ngươi."
Thế là bữa trưa hôm đó Ngụy Như và Yên Đan nhường qua nhường lại, ăn uống vô cùng hòa thuận.
Trong lúc ấy, Triệu Chính ngồi một bên làm xong bài tập, còn Yên Đan với Ngụy Như thì nằm lười trên thảm cỏ tắm nắng dưới ánh chiều.
Đến tối, Triệu Chính cầm theo trúc giản đi tới thư phòng tìm Doanh Chính.
Đứng trước cửa, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào y lại nhớ tới lời của Ngụy Như.
Rồi cũng không hiểu vì sao y đặt trúc giản ở trước cửa, sau đó mới đưa tay gõ cửa phòng.
Doanh Chính từ sớm đã chờ trong thư phòng, không ngẩng đầu lên, chỉ nói.
"Vào đi."
Triệu Chính đẩy cửa bước vào.
Doanh Chính hỏi.
"Như thường lệ?"
Theo quy củ mọi hôm, Triệu Chính sẽ nộp bài tập đã làm, sau đó đọc thuộc đoạn văn do Doanh Chính chọn, trình bày suy nghĩ của mình rồi sẽ bị hỏi bất ngờ để rèn phản ứng.
Nhưng lần này Triệu Chính lại đứng im bất động chăm chú nhìn Doanh Chính, không nói một lời.
Nếu không nộp bài… tiên sinh sẽ phạt hắn thế nào?
Có đánh thật không?
Doanh Chính đang viết, mãi không nghe tiếng gì bèn ngẩng đầu lên nhìn Triệu Chính.
"Sao không nói gì?"
Triệu Chính mím môi, cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Thưa tiên sinh… ta quên làm bài."
"Ồ?"
Doanh Chính đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế hỏi.
"Tại sao lại quên?"
"Ta ra ngoài chơi với Yên Đan và Ngụy Như nên… quên mất."
Doanh Chính im lặng hồi lâu, khiến Triệu Chính bất giác cảm thấy chột dạ, rón rén ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tiên sinh… có muốn phạt ta không?"
"Phạt ngươi?"
Doanh Chính gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, khóe môi lộ ý cười.
"Hóa ra không phải quên, mà là tới đây để xin phạt?"
"…"
Triệu Chính bị nói trúng tâm tư, bèn im lặng không dám phản bác.
Doanh Chính nói tiếp.
"Đi lấy bài tập ngoài cửa vào."
Triệu Chính khựng lại.
"… Sao người biết ở ngoài cửa?"
Doanh Chính liếc mắt nhìn hắn.
"Không ở đấy thì ở đâu?"
"…"
Triệu Chính ngoan ngoãn mang trúc giản vào đưa cho Doanh Chính.
"Ta không nên nói dối… xin lỗi tiên sinh."
Doanh Chính lần này không như thường ngày mở ra xem ngay mà đặt trúc giản sang một bên rồi hỏi.
"Là do Ngụy Như xúi giục ngươi?"
Triệu Chính: "…"
Tiên sinh, người thật sự không biết đọc tâm sao?
Doanh Chính tiện tay rút ra một cây thước mua từ lâu mà chưa từng dùng tới từ ống bút bên cạnh.
"Lại đây, muốn bị đánh chẳng phải rất dễ sao?"
Tiểu tử này cánh mọc cứng rồi, lại còn dám thử ta?