Triệu Chính sững người.
Doanh Chính hỏi: "Ngươi có biết Ngô Khởi không?"
Triệu Chính đáp: "Biết."
Cái tên này quá vang dội, cũng quá đáng sợ, trong thiên hạ bảy nước không ai không biết.
Ngô Khởi tinh thông binh pháp, nắm vững học thuyết Nho gia, từng làm quan cho Lỗ, Ngụy, Sở, là một kỳ tài hiếm có trong cả quân sự lẫn chính trị, đồng thời cũng là một nhân vật truyền kỳ đầy tranh cãi.
Khi còn ở Ngụy Quốc, Ngô Khởi đã lập nên đội quân Ngụy Vũ Tốt, vang danh thiên hạ, bách chiến bách thắng.
Trong bảy mươi hai trận lớn, y giành được sáu mươi tư chiến thắng, còn lại đều giải vây an toàn, lưu danh sử sách.
Từng có lần Tần Huệ Công dẫn năm mươi vạn đại quân tấn công Âm Tấn của Ngụy Quốc, nhưng chỉ với năm vạn binh sĩ, năm trăm chiến xa, ba ngàn kỵ binh, Ngô Khởi đã đại phá quân Tần.
Chênh lệch binh lực quá lớn, kết cục của trận chiến lại quá bất ngờ, khiến cuộc chiến này trở thành một giai thoại khiến hậu thế thán phục.
Chính nhờ Ngô Khởi rèn quân, Lý Khôi biến pháp, Ngụy Quốc nhanh chóng hùng mạnh, trở thành bá chủ đầu tiên trong bảy nước...
Tất nhiên, Ngô Khởi cũng là một nhân vật đầy thị phi, phức tạp mà truyền kỳ.
Một người như vậy, chỉ cần nghe qua một lần liền khắc sâu vào lòng.
Doanh Chính nói.
"Ngô Khởi từng đưa cho thê tử một dải lụa, bảo nàng dệt một tấm y hệt, khi thê tử dệt xong mang tới, Ngô Khởi xem qua rồi hỏi, ta bảo nàng dệt giống hệt, vì sao tấm này trông còn đẹp hơn?’”
Nghe đến đây, Triệu Chính đã hiểu ra lỗi lầm của mình.
Doanh Chính tiếp tục.
"Thê tử đáp, vải vẫn là cùng một loại, nhưng thϊếp đã dệt cẩn thận hơn nên trông đẹp hơn, Ngô Khởi liền nói, ta bảo nàng dệt giống hệt, chứ không phải tốt hơn, nàng không nghe theo lệnh ta, thế là Ngô Khởi bỏ vợ. Vừa rồi, ta đã bảo ngươi không cần hành lễ, nhưng ngươi vẫn làm, đó chính là sai lầm."
Triệu Chính mấp máy môi, nhưng lại không nói gì.
"Ví như Ngô Khởi là quân vương, thê tử là thần tử, dù thần tử làm một việc tốt, nhưng nếu trái với ý vua, hôm nay hắn có thể vì ý tốt mà vi phạm, ngày mai cũng có thể vì ý ác mà phản bội, đây là bài học đầu tiên ta dạy ngươi, sau này cũng sẽ là bài học đầu tiên ngươi dạy thần tử của mình."
Triệu Chính lặng im hồi lâu.
"Nhưng loại người này, không nhất thiết phải bỏ đi như bỏ vợ, biết dùng, chính là nhân tài, không biết dùng, sẽ thành loạn thần, thiên hạ không có kẻ nào không thể dùng, chỉ có quân chủ không biết nhìn người mà thôi."
Triệu Chính hít sâu một hơi.
Những lời của tiên sinh đã vượt xa những gì một công tử quý tộc có thể lĩnh hội.
Cuối cùng, y cũng hiểu được thứ khí chất ở trên người tiên sinh... chính là thứ khí chất không hề ăn khớp với thân phận hay dung mạo của người.
Đó là khí chất bậc đế vương bẩm sinh, một loại uy nghi trời định.
Triệu Chính không kìm được lòng mà hỏi.
"Trên đời này, có ai khiến công tử cảm thấy không có cách nào khống chế được không?"
Doanh Chính thản nhiên đáp.
"Có."
Triệu Chính hơi bất ngờ.
"Là ai?"
Doanh Chính cầm lấy quyển trúc giản bên cạnh, chậm rãi nói.
"Người có thể nhìn thấu tâm tư người khác, giống như Hàn Phi."
"Vậy loại người này nên khống chế thế nào? Gϊếŧ đi thì thật đáng tiếc."
Doanh Chính im lặng giây lát, chậm rãi đáp.
"Vấn đề này, ta cũng đang tìm kiếm đáp án."
Hàn Phi là kẻ đã đưa thuật đế vương và pháp gia lên đến đỉnh cao.
Hắn vừa ngưỡng mộ y, vừa kiêng dè y.
Người như Hàn Phi, nên gϊếŧ hay nên giữ, có lẽ chỉ hậu thế mới có thể cho hắn câu trả lời.
Nhưng người như Hàn Phi, đời sau liệu còn có thể xuất hiện không?
Hoặc nói là... có còn cơ hội để xuất hiện chăng?
Dù có đi chăng nữa, hậu thế có thật sự có thể tìm ra câu trả lời ấy không?
Doanh Chính chìm vào hồi ức xa xăm.
Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của Triệu Chính kéo hắn trở lại thực tại.
"Bài học hôm nay học trò sẽ mãi ghi nhớ, nhưng… chẳng phải tiên sinh cũng rất coi trọng lễ nghi sao? Tiên sinh còn cố tình khoác lên người bộ lễ phục chỉ dùng cho những dịp trọng đại."
Triệu Chính chăm chú nhìn Doanh Chính, không chớp mắt.
Y cảm thấy bộ y phục này trông rất đẹp, nhưng vẫn chưa đủ để xứng với khí chất của tiên sinh.
Nếu thật sự phải chọn một bộ, e rằng chỉ có hoàng bào của thiên tử mới có thể sánh bằng.
Triệu Chính bất giác tưởng tượng cảnh Doanh Chính khoác lên mình long bào, mười hai chuỗi ngọc rủ xuống che khuất dung nhan, tôn lên vẻ tôn nghiêm cao quý, lạnh lùng bất khả xâm phạm… khiến người ta kính sợ, cũng khiến người ta mê đắm.
Doanh Chính có phần không quen với ánh mắt sáng rực mà Triệu Chính nhìn hắn, bèn nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, đè nén cảm giác kỳ lạ và xấu hổ mơ hồ trong lòng.
"Về sau không được nhìn ta như vậy nữa."
Ngừng một chút, hắn bổ sung.
"Đó là vô lễ với tiên sinh."
Triệu Chính cúi đầu cười khẽ, đôi mắt híp lại như một con tiểu hồ ly ranh mãnh.
"Vâng, học trò đã biết."
Doanh Chính lấy ra một quyển trúc giản.
"Vậy thì bắt đầu học đi."