Sau khi trở về nơi ở, Doanh Chính cùng Triệu Chính dùng bữa trưa, đồng thời báo tin cho y biết Triệu Vương đã đồng ý để mẫu tử hai người dọn đến đây.
"Ngươi và mẫu thân sẽ ở tại biệt viện, khi nào học thì đến thư phòng của ta."
Doanh Chính vừa nói vừa gắp thức ăn cho Triệu Chính.
"Tàng thư các thì ngươi biết rồi đấy, có thể tùy ý ra vào, nhưng mấy quyển sách linh tinh thì đừng có đọc."
Triệu Chính nhìn bát cơm đầy những món mà y không thích ăn, khổ sở nhăn mặt.
Y không khỏi hoài nghi liệu tiên sinh có phải là con giun trong bụng mình hóa thành hay không.
Bỗng nghe Doanh Chính lên tiếng.
“Mấy món này phải ăn hết, còn lại thì tùy ngươi, không được kén ăn."
"…"
Triệu Chính lặng lẽ bưng bát cơm lên.
Một lát sau, cung nhân bước tới bẩm báo.
“Công tử, thợ thủ công của Thiếu phủ đã đến."
Doanh Chính khẽ gật đầu.
“Cho bọn họ đợi một lát."
Triệu Chính gắp một miếng rau xanh, tò mò hỏi.
“Thợ thủ công? Công tử định làm gì vậy?"
Doanh Chính đáp.
“Thử đoán xem."
Triệu Chính vừa nhai chậm rãi vừa suy nghĩ.
Những thứ ở bên cạnh tiên sinh đều có công dụng nhất định.
Người không thích những trò kỳ quái vô dụng, vậy nên lần này tìm thợ thủ công chắc chắn là để chế tạo một thứ gì đó thực sự cần thiết.
Hơn nữa, còn đặc biệt xin Triệu Vương điều động thợ của Thiếu phủ, chứng tỏ vật này rất quan trọng, không phải chỉ cần đưa bản vẽ là có thể chế tạo được, mà cần đến tận nơi để khảo sát.
Rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Là một khu vườn?
Hay một tiểu lâu?
Doanh Chính thấy hắn nhíu mày suy tư, liền đưa ra gợi ý.
“Liên quan đến ngươi."
"Ta?"
Triệu Chính cúi xuống nhìn bản thân, nghi ngờ nói.
“Công tử sẽ không định làm cho ta một cái l*иg đấy chứ…"
Doanh Chính đưa tay day trán, hoàn toàn không hiểu nổi sao y lại đưa ra kết luận này.
“Vì sao?"
Triệu Chính chớp mắt.
“Vì ta hay chạy lung tung, cuối cùng lại làm chân bị thương."
Doanh Chính: "…"
Chân bị thương, vậy nên phải nhốt vào l*иg?
Cách suy luận này là gì vậy?
Hắn thật sự không thể tin nổi đứa trẻ ngốc nghếch này lại từng là chính mình khi còn bé.
Hay là… vì những trải nghiệm mới mẻ này đã khai phá một mặt tính cách khác của hắn?
Doanh Chính không muốn nghĩ tiếp nữa.
Hắn ra lệnh cho cung nhân mời thợ thủ công vào.
Mười mấy người ào ào đi vào, một nhóm cầm thước đo chiều cao, chiều dài chân của Triệu Chính, một nhóm khác thì ghi chép số liệu, lại một nhóm khác nhanh chóng phác thảo bản vẽ, rồi tất cả lại lũ lượt kéo ra ngoài.
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng cưa gỗ, tiếng ghép mộng gỗ không ngừng vang vọng.
Qua một lúc, đúng lúc Doanh Chính vừa dùng bữa xong, cung nhân liền đẩy một chiếc xe lăn mới tinh vào.
Triệu Chính: "…"
Doanh Chính nhìn y, ra hiệu.
“Lên thử xem, nếu không ổn thì bảo bọn họ làm lại."
Triệu Chính được người đỡ ngồi lên xe lăn, cung nhân đẩy y ra ngoài.
Trước cửa đã dựng sẵn một con dốc, Triệu Chính tự mình thử điều khiển bánh xe, thấy khá nhẹ nhàng và thoải mái.
Ngoài sân, hơn mười thợ thủ công đều chăm chú dõi theo y, chờ đợi đánh giá từ người sử dụng.
Trường An Quân yêu cầu bọn họ hoàn thành một chiếc xe lăn trong vòng một bữa ăn, không chỉ phải vừa vặn mà còn phải tiện dụng.
Hơn mười người nhận lệnh trong tình thế cấp bách, phát huy hiệu suất chưa từng có.
Giờ đây, bọn họ chỉ sợ Triệu Chính buông một chữ “không”.
Triệu Chính thích thú lăn bánh một vòng quanh sân, gật đầu nói.
“Được lắm."
Vừa dứt lời, hơn mười thợ thủ công như được đại xá, ôm đầu òa khóc.
Triệu Chính ngơ ngác.
“… Bọn họ bị sao thế?"
Doanh Chính thản nhiên đáp.
“Vui quá hóa buồn, không có gì đâu."
Vì đây chỉ là dùng tạm nên xe lăn không được sơn, nhưng thợ thủ công vẫn tỉ mỉ đánh bóng từng chút, chạm vào vô cùng mượt mà.
Triệu Chính rất thích, y điều khiển xe chạy quanh sân mấy vòng.
Doanh Chính đứng bên cạnh, thỉnh thoảng đẩy nhẹ cho y.
Hiếm khi Triệu Chính vui vẻ đến vậy, hắn cũng vui lòng chiều theo.
Dù sao, sau này sẽ chẳng có nhiều chuyện khiến y vui vẻ như thế nữa.
...
Đêm xuống.
Lần đầu tiên, Triệu Chính bước vào thư phòng của Trường An Quân.
Đây là buổi học đầu tiên của y, y không biết Trường An Quân sẽ dạy mình điều gì.
Cảm giác vừa hồi hộp vừa mong chờ.
Y tự đi một mình, không làm phiền cung nhân, nên chỉ có thể tự lăn xe tới.
Tốn không ít sức, cuối cùng cũng đến trước cửa phòng.
Y hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa, cố giữ giọng điệu bình tĩnh.
“Tiên sinh, ta đến rồi."
Doanh Chính đang ngồi chờ sẵn trong thư phòng.
Hắn ngồi sau chiếc án gỗ sơn đen, vận một bộ lễ phục trang nghiêm, giọng trầm ổn.
“Vào đi."
Triệu Chính đẩy cửa, lăn xe vào trong.
Doanh Chính nhìn y, trong khoảnh khắc đó bỗng cảm nhận được sự kỳ diệu của số phận.
Hắn chưa từng nghĩ có một ngày, hắn lại gặp chính mình trong quá khứ theo cách này.
Hắn sẽ tự tay đưa Triệu Chính lên vị trí cao nhất, nhìn y xưng vương xưng đế, có lẽ còn tận mắt chứng kiến y băng hà.
Đến khi đó, nhiệm vụ của hắn có lẽ vẫn chưa kết thúc, lại bị đưa về làm lại từ đầu.
Có lẽ ở một thế giới khác, hắn sẽ gặp Triệu Chính một lần nữa.
Doanh Chính chợt tò mò, nếu tái ngộ, liệu đó sẽ là khung cảnh thế nào?
Hắn sẽ trở thành ai trong thời loạn thế này?
Là kẻ địch của Triệu Chính, hay là bằng hữu?
Nhưng hắn không nghĩ tiếp nữa, vì những điều đó còn quá xa.
Hắn nâng tay ra hiệu cho Triệu Chính tiến lên.
Triệu Chính di chuyển đến trước mặt hắn.
Doanh Chính nói.
“Từ giờ trở đi, ta là tiên sinh của ngươi, lễ nghi không cần thiết."
Triệu Chính vẫn cúi người hành lễ.
“Tiên sinh."
Doanh Chính khẽ lắc đầu.
“Ngươi xem, ngươi đã phạm sai lầm rồi."