Đây là đang muốn giúp Triệu Giả thoát tội sao?
Không, không đúng.
Triệu Đan đột nhiên bừng tỉnh...
Triệu Lịch đang cho hắn một cách giải quyết tốt hơn.
Đúng lúc này, Doanh Chính tiếp lời.
“Nghe nói huynh trưởng nuôi dưỡng rất nhiều môn khách, trong đó có một số đang phục vụ cho vương huynh, nhất định là huynh đã bị những kẻ đó gièm pha xúi giục, nếu họ có thể mê hoặc huynh một lần, ai dám đảm bảo họ sẽ không làm vậy lần thứ hai? Việc này hệ trọng, xin vương huynh điều tra kỹ lưỡng."
Lời này vừa nói ra, Triệu Đan có thể không cần động đến Triệu Giả, nhưng vẫn có thể quét sạch thế lực của Triệu Giả.
Nếu trực tiếp lưu đày Triệu Giả, nhất định trong triều sẽ có người đứng ra cầu xin, viện cớ nào là "đại địch trước mắt, huynh đệ phải đồng lòng", "chỉ là mâu thuẫn nhỏ, không đáng để làm to chuyện".
Cuối cùng, e rằng mọi chuyện lại rơi vào ngõ cụt, Triệu Giả không đau không ngứa mà kết thúc.
Nhưng nếu dùng cách của Triệu Lịch, hắn và Triệu Giả không cần trở mặt, vẫn có thể giữ hòa khí giữa huynh đệ, mà hắn lại có cơ hội trừ bỏ vây cánh của Triệu Giả.
Hơn nữa, với cách xử lý này, Triệu Giả chắc chắn sẽ không dám phản đối, vì chí ít Triệu Giả vẫn có thể giữ được phong hào và tước vị, vẫn có thể sống ở Hàm Đan như một công tử, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Như vậy còn hơn bị lưu đày ra nước khác, tay trắng không còn gì.
Triệu Đan vô thức liếc nhìn Triệu Lịch một cái, đối phương vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, mắt cụp xuống, không thể nhìn ra tâm tư gì.
…Từ khi nào Triệu Lịch lại có tâm cơ sâu như vậy?
Triệu Đan còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Triệu Lịch ngẩng lên nhìn hắn.
Triệu Đan giật mình.
Lại là ánh mắt này…
Ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm con mồi, đầy tự tin và thắng thế.
Hắn vô thức tránh né, quay sang Triệu Giả.
“Ngươi còn gì muốn biện giải không?"
"Thần đệ không còn gì để nói…"
Triệu Giả gần như khuỵu xuống.
Trong đầu Triệu Giả bỗng vang lên câu mà Doanh Chính đã lạnh lùng nói khi giẫm lên hắn.
Nói nhiều ắt lỡ lời, làm nhiều ắt mắc lỗi, đi mãi bên bờ sông sao có thể không ướt giày?
Làm chuyện xấu nhiều rồi, sớm muộn cũng có ngày tự hủy hoại mình.
Triệu Giả mặt mày xám xịt.
Triệu Đan phất tay.
“Vậy thì chuyện này giao cho tiểu đệ xử lý, giải tán hết đi!"
Thái giám lập tức tiến lên, dìu Triệu Giả đã sắp mềm nhũn như bùn ra khỏi điện.
Nhưng Doanh Chính vẫn chưa rời đi.
Triệu Đan ngước mắt nhìn hắn.
“Tiểu đệ còn chuyện gì sao?"
Doanh Chính chắp tay.
“Thần đệ sợ rằng bản thân không đủ năng lực, xin vương huynh giao việc này cho người khác."
Triệu Đan nhướn mày.
Đây là cơ hội để Triệu Lịch quay lại triều chính.
Nếu hắn có ý muốn chen chân vào việc nước, lẽ ra nên nhận lấy.
Hiện tại, thế lực của Bình Nguyên Quân trong triều quá lớn, Triệu Đan cần một người để cân bằng thế cuộc, mà Triệu Lịch là lựa chọn tốt nhất.
Mới về nước, chưa quen chính sự, lại là hoàng thân, từng được cố Thái hậu yêu mến, mà quan trọng nhất là… chẳng có đầu óc và rất nghe lời hắn.
Triệu Đan hỏi.
“Tiểu đệ sao lại nói vậy?"
Doanh Chính đáp.
“Thần đệ mới về nước được ba tháng, không hiểu rõ chính vụ, nếu làm sai chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?"
Triệu Đan cảm thấy ngày càng không thể nhìn thấu người đệ đệ này.
Hắn có linh cảm, Triệu Lịch đã không còn là đứa trẻ chỉ biết nghe lời năm đó nữa.
Mà đưa một kẻ đến hắn cũng phải e dè vào triều đình… là tốt hay xấu đây?
Hắn không có đáp án.
Cuối cùng chỉ có thể thở dài.
“Được rồi, ngươi về đi."
Doanh Chính lại nói.
“Thần đệ còn một việc muốn thỉnh cầu."
"Nói đi."
Doanh Chính thuật lại lý do mình đến gặp Triệu Đan hôm nay, cuối cùng kết luận.
“Hiện tại, Tần Quốc đang thịnh thế, xin vương huynh cho phép thần đệ chăm sóc các chất tử, tránh để họ lấy cớ gây sự, dẫn đến binh đao."
Nghe đến chữ "binh đao", trong đầu Triệu Đan lập tức bật ra bốn chữ... Trận chiến Trường Bình.
Triệu Đan lập tức gật đầu.
“Được, được, ngươi cứ làm đi."
Rời khỏi cung Triệu Vương, Doanh Chính lập tức nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng cuối bậc thềm.
Triệu Chính đang đứng dưới ánh mặt trời, có cung nhân dìu đỡ, không biết đã chờ bao lâu rồi.
Nghe cung nhân kể lại, Triệu Lịch vừa mới đánh nhau với Lư Lăng Quân, bất chấp sự ngăn cản nhất quyết đòi tới đây.
Hơn nữa, sáng nay gần như chưa ăn gì, trời lại nắng gắt, lúc này đã đói đến mức hoa mắt chóng mặt.
Vừa thấy Doanh Chính bước ra, Triệu Chính lập tức đi lên mấy bước.
Doanh Chính giơ tay ra hiệu cho y đứng yên.
Triệu Chính quả nhiên dừng lại, chỉ lặng lẽ dõi theo Doanh Chính đi xuống bậc thềm, dáng đi ung dung trầm ổn, phong thái cao quý khó diễn tả thành lời.
Trường bào khẽ bay trong gió, tựa như chỉ cần chớp mắt sẽ hóa thành sương mù mà tan biến.
Triệu Chính siết chặt tay áo, trong lòng thấp thỏm đợi Doanh Chính tới gần, ánh mắt không chớp lấy một lần.
Dường như chỉ cần chớp mắt, tiên sinh sẽ biến mất vậy.
Doanh Chính sải bước đi xuống, vừa đến gần, trong lòng đã bốc lên một cơn giận khó hiểu.
Hắn liếc nhìn chân của Triệu Chính, không biết tiểu tử này sao lại bướng bỉnh đến vậy, ngay cả vết thương cũng chẳng màng.
Hắn cau mày.
“Khỏi rồi hả?"
Triệu Chính lắc đầu, vẫn chăm chú nhìn y.
Y cảm thấy tiên sinh dù tức giận cũng rất đẹp.
Doanh Chính kiềm chế cơn giận, trầm giọng nói.
“Nhìn cái gì? Thấy ta đẹp lắm à?"
Triệu Chính gật đầu.
“Rất đẹp."
Doanh Chính: "…"
Triệu Chính lại bổ sung thêm một câu.
“Tiên sinh tức giận cũng rất đẹp."
"…"
Bị y nói mấy câu này, Doanh Chính không còn cách nào nổi giận nữa.
Hắn trừng mắt liếc một cái, cúi xuống bế Triệu Chính lên.
“Về rồi tính sổ với ngươi sau."
Cung nữ theo hầu Triệu Chính đều là những người yếu ớt, làm gì có sức mà bế y.
Tất nhiên, Doanh Chính cũng không yên tâm để người khác ôm, lỡ đâu lại ngã thêm lần nữa, hắn biết ăn nói thế nào với liệt tổ liệt tông đây?
Triệu Chính ngoan ngoãn rúc vào lòng Doanh Chính, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng rực.
Doanh Chính cúi đầu liếc một cái, hung dữ nói.
“Nhìn nữa là bán ngươi lấy tiền mua kẹo đấy!"
Thế là Triệu Chính liền che mắt lại, nhưng vẫn len lén nhìn qua kẽ tay.
Doanh Chính nhìn y mà bật cười, cơn giận cũng bay biến không còn tăm hơi.
Hắn hắng giọng hỏi.
“Sao tự nhiên lại đến tìm ta?"
"Nghe nói tiên sinh đánh Lư Lăng Quân một trận… Tiên sinh, người có bị thương không?"
"Ngươi nhìn ta giống người bị thương lắm à?"
Triệu Chính che miệng cười khúc khích, lắc đầu.