Trong đại điện, Triệu Đan ngồi ngay ngắn trên vương tọa.
Chuyện xảy ra bên ngoài hắn đã biết, nhưng nguyên nhân vì sao hai đệ đệ đánh nhau thì cung nhân lại không rõ, vì ở quá xa nên không nghe thấy gì.
Bởi vậy, hắn cho triệu Triệu Lịch đến đây.
Doanh Chính vào điện, Triệu Đan ban chỗ ngồi, trầm giọng hỏi.
“Nghe nói đệ và Triệu Giả đánh nhau, có chuyện gì vậy?"
Doanh Chính đáp.
“Huynh ấy đứng trước mặt ta ca ngợi Tần Quốc, còn nói sớm muộn gì Tần Quốc cũng thống nhất thiên hạ, ta nhất thời tức giận, cãi nhau với hắn."
Triệu Đan vỗ mạnh xuống tay vịn.
“Nực cười! Lớn chí khí nước khác, diệt uy phong nước mình! Đúng là tên không biết điều! Người đâu, kéo Triệu Giả lên đây cho ta!"
Doanh Chính đứng dậy, cung kính hỏi.
“Vương huynh, có thể để đệ tự đi mời huynh ấy lên không?"
Triệu Đan cau mày.
“Tại sao?"
"Ta muốn một mình tự lén xin lỗi huynh ấy."
Triệu Đan trầm mặc một lát, rồi thở dài cảm thán.
“Mau đi đi."
Người đệ đệ này là người mà khi còn sống thái hậu lo lắng nhất, lúc lâm chung, thái hậu còn căn dặn hắn nhất định phải đưa Triệu Lịch từ Tề Quốc về.
Ban đầu, hắn tưởng Triệu Lịch trở về vẫn sẽ như trước, chuyên gây rắc rối khiến hắn đau đầu.
Không ngờ đối phương thay đổi quá nhiều, như thể biến thành người khác.
Triệu Đan thậm chí không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt của Triệu Lịch.
Chúng đen như mực, lạnh lẽo mà cũng phảng phất ý cười, sâu thẳm khó lường.
Hơn nữa, Triệu Lịch gần như chẳng bao giờ dùng đôi mắt đó nhìn thẳng vào hắn, mà luôn luôn cụp mi, bộ dạng lười biếng mệt mỏi.
Triệu Đan có chỗ không đoán nổi đệ đệ này đang nghĩ gì.
Ở bậc thềm dài, Doanh Chính và Triệu Giả chạm mặt.
Triệu Giả được người dìu, lảo đảo bước lên.
Doanh Chính đứng ở vị trí cao hơn, đưa tay ra đỡ hắn, đồng thời cho lui hết cung nhân.
Triệu Giả nhổ một ngụm nước bọt.
“Sao? Sợ rồi à? Đến xin ta tha thứ? Nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ta không đuổi được ngươi khỏi Triệu Quốc, ta không phải họ Triệu!"
Doanh Chính mỉm cười.
“Trùng hợp quá, ta cũng nghĩ y như vậy."
"Ngươi! Ngươi… ngươi…"
Triệu Giả giận đến run người, cố vùng vẫy khỏi tay Doanh Chính nhưng không thoát được.
Mười mấy năm ăn chơi trác táng đã bào mòn cơ thể hắn.
Hắn không tập luyện, thậm chí còn lười đi lại.
Giờ muốn đánh nhau?
Chỉ một đấm thôi, hắn cũng có thể gục xuống ngay.
Doanh Chính nửa đỡ nửa dìu hắn, chậm rãi nói.
“Khi ta từ Tề Quốc trở về, vương huynh có phái người đón tiếp, nhưng bọn họ lại cầm nhầm bản đồ, cuối cùng đi sai đường, không tìm được ta. Trên đường đến Hàm Đan, ta gặp phải sơn tặc, chúng gϊếŧ hết những người khác, nhưng lại tha mạng cho ta."
Bước chân Triệu Giả hơi khựng lại, làm bộ không hiểu.
“Ngươi đang nói gì vậy?"
"Ngươi rõ hơn ta mới đúng."
Doanh Chính hơi cúi người, đôi mắt nhạt màu lạnh lẽo đến thấu xương.
Ngay từ khi vừa tới thế giới này, Doanh Chính đã nghe hệ thống báo rằng trên đường về nước, Trường An Quân gặp phải sơn tặc.
Khi đó, Doanh Chính đã cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Sau khi về đến nơi, hắn bỏ số tiền lớn thuê người điều tra, kết quả phát hiện ra chính Triệu Giả đã âm thầm đổi bản đồ tuyến đường và thuê sơn tặc ám sát Triệu Lịch.
Triệu Giả tưởng rằng đổ hết tội lên đầu đám sơn tặc là có thể kê cao gối ngủ yên, nhưng hắn không nghĩ đến, bọn sơn tặc ấy là hạng người gì.
Đều là những kẻ lọc lõi, tâm cơ sâu không lường hết, so về mưu tính, Triệu Giả còn không biết bản thân mình họ gì.
Những kẻ đó cố tình tha mạng cho Triệu Lịch, bởi vì chỉ cần Triệu Lịch còn sống, nếu sau này Triệu Giả trở mặt, vu hãm chúng mưu sát vương tử, chúng vẫn có thể phủi sạch tội trạng.
Còn về phần Triệu Giả, hắn thay đổi bản đồ, thuê người gϊếŧ đệ đệ, dù không thành công, nhưng đặt vào bất kỳ vương triều nào, chỉ cần có ý gϊếŧ huynh đệ ruột thịt, tội này cũng đủ để chém đầu.
Hôm nay hắn có thể gϊếŧ vương đệ, ngày mai ai dám đảm bảo hắn không gϊếŧ cả vương thượng?
Không một vị quân vương nào có thể dung thứ loại người như thế bên cạnh mình.
Mà sai lầm lớn nhất của Triệu Giả chính là hắn không xử lý luôn đám sơn tặc kia, để lại một cái đuôi to tướng.
Có lẽ hắn không nghĩ tới, hoặc có nghĩ nhưng không đủ năng lực làm.
Dù là lý do gì đi nữa, một khi đã sai thì không thể cứu vãn.
Nghe xong lời Doanh Chính, Triệu Giả cứng đờ, không dám động đậy.
Gần đây, hắn vốn đã mất ăn mất ngủ vì chuyện này, bởi lẽ đám sơn tặc kia liên tục uy hϊếp hắn, nếu không đưa tiền, bọn chúng sẽ tố giác với Triệu Vương.
Triệu Giả lắp bắp.
“Ngươi… ngươi không hỏi ta vì sao ư?"
Doanh Chính chẳng buồn cười nhạo, chỉ thấy khó hiểu.
“Chuyện này mà cũng cần hỏi à?"
Trong số các huynh đệ, Triệu Giả xếp ở vị trí giữa, không quá lớn để được coi trọng, cũng chẳng quá nhỏ để được yêu thương, là kẻ dễ bị bỏ quên nhất.
Hắn phải vất vả lắm mới leo được đến vị trí hiện tại, vậy mà chỉ cần Trường An Quân trở về, tất cả những gì hắn có sẽ bị đoạt mất, bị đối phương chèn ép như trước.
Vì thế, hắn mới nảy sinh sát tâm.
Thế nhưng tên ngu xuẩn này lại không ngờ rằng, hắn tự đưa mình vào ngõ cụt, tự mình trói chặt mình.
Tới trước cổng cung điện, Doanh Chính đưa tay làm động tác mời.
“Mời Lư Lăng Quân vào trong."
Triệu Giả cắn răng chịu đau, cứng người bước vào.
Triệu Đan thấy Triệu Giả bị đánh thê thảm, sắc mặt giãn ra đôi chút, nhưng giọng điệu vẫn không mấy dễ chịu.
“Nghe Triệu Lịch nói ngươi khen ngợi Tần Quốc? Còn bảo Tần Quốc có thể tiêu diệt cả lục quốc?"
Triệu Giả lập tức quỳ xuống.
Hắn không ngờ Triệu Lịch lại đào cho hắn một cái hố lớn như vậy, mà hắn lại không thể không nhảy xuống.
Nếu hắn không nhận tội này, thì Triệu Lịch chắc chắn sẽ lật ra chuyện hắn mưu sát huynh đệ.
So với tội danh kia, tội này có vẻ dễ chịu hơn nhiều.
Hắn chỉ có thể nhỏ giọng nói.
“Thần đệ lỡ lời! Xin vương huynh trách phạt!"
Triệu Đan đập mạnh xuống bàn.
“Trách phạt? Nếu Tần Quốc tốt đến vậy, e là quả nhân phải ban thưởng ngươi sang đó mới được!"
Triệu Giả run lẩy bẩy, không dám nói một lời cầu xin.
Triệu Đan vẫn còn tức giận, im lặng một lúc rồi hỏi Doanh Chính.
“Triệu Lịch, đệ thấy nên xử lý hắn thế nào?"
Triệu Đan nghĩ rằng, với tính cách của Triệu Lịch, chắc chắn sẽ yêu cầu tước bỏ tước vị của Triệu Giả, sau đó tống vào lao, tra tấn một trận rồi đày đi.
Dù sao thì người đệ đệ này, ngoài việc chỉnh người ra thì chẳng giỏi thứ gì khác.
Điều đó vừa hay đúng ý hắn.
Triệu Đan chờ Triệu Lịch lên tiếng.
Mà Doanh Chính cũng đang đợi câu này, hắn bình thản nói.
“Những lời huynh ấy nói chưa chắc xuất phát từ tâm can, e là bị kẻ khác xúi giục nên mới nhất thời lỡ miệng."
Triệu Đan hơi sững sờ.
“Ý đệ là gì?"