Lúc này, Doanh Chính mới nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của Triệu Chính ra, rút ống tay áo lại rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Chính bị cung nhân đánh thức để dùng bữa.
Không thấy Doanh Chính đâu, y theo bản năng hỏi.
“Trường An Quân đâu?"
Cung nữ dịu giọng đáp.
"Trường An Quân vào triều yết kiến Đại Vương rồi, trước khi đi, ngài dặn chúng nô tỳ chăm sóc công tử, lo liệu bữa sáng cho người."
Triệu Chính chậm rãi ngồi dậy.
Cung nữ bày án gỗ sơn mài trước mặt y, lần lượt dọn thức ăn lên, lại giải thích.
“Thái y dặn dò phải kiêng đồ tanh mặn, vì thế bữa sáng có phần thanh đạm, Trường An Quân còn căn dặn công tử không được kén ăn, không được ăn quá no, cũng không được ăn quá ít, càng không được ăn uống vội vàng."
Triệu Chính: "…"
Cung nữ lại bưng lên một chiếc nồi sành nhỏ, khẽ cười nói.
“Đây là canh hầm xương, Trường An Quân nói công tử nhất định phải uống hết, nếu không, ngài ấy sẽ tức giận."
Triệu Chính: "…"
...
Ngoài cung Triệu Vương, Doanh Chính bất ngờ chạm mặt Lư Lăng Quân Triệu Giả.
Triệu Giả, cũng như Trường An Quân Triệu Lịch, đều là đệ đệ của Triệu Vương.
Hắn lớn hơn Triệu Lịch chừng mười tuổi, luôn tự xem mình là trưởng bối, thích chỉ trỏ các huynh đệ phía dưới.
Hễ thấy ai không vừa mắt liền tìm cách gây khó dễ, bởi vậy trong cung chẳng ai ưa hắn.
Hơn nữa, kẻ này vừa thiển cận vừa kiêu ngạo, bảo thủ cố chấp, lại hay phô trương học thức của mình.
Hắn nuôi dưỡng một đám thực khách, chuyên khuấy đυ.c triều đình.
Những điểm mà Doanh Chính ghét cay ghét đắng, hắn đều chiếm trọn không sót một thứ.
Triệu Giả bước đến trước mặt Doanh Chính, mở miệng liền chất vấn.
“Triệu Lịch, gần đây ngươi qua lại quá thân thiết với tên chất tử* nước địch kia là có ý gì?"
*con tin hoàng thất
Doanh Chính thản nhiên hỏi.
"Ngươi vào gặp Triệu Vương?"
Lư Lăng Quân đáp.
"Phải."
Doanh Chính lập tức quay lưng bước đi.
Hắn đến đây là để xin Triệu Vương cho phép đón Triệu Chính về phủ mình ở.
Triệu Giả chắc chắn sẽ tìm cách ngăn cản, vậy nên hắn quyết định hôm khác sẽ đến.
Nhưng Triệu Giả nào dễ dàng để hắn rời đi như vậy.
Hắn ta chộp lấy ống tay áo Doanh Chính, lại bị ánh mắt lạnh lùng mất kiên nhẫn của đối phương liếc một cái, khiến lòng chợt run lên.
Vị đệ đệ này của hắn, kể từ khi trở về từ Tề Quốc, dường như đã thay đổi thành một người khác.
Trước đây được Triệu Uy Hậu sủng ái, Triệu Lịch luôn cao ngạo vô lễ, trong hoàng thất chỉ nghe theo Triệu Đan, ngoài Triệu Đan ra thì chẳng coi ai ra gì.
Nhưng bây giờ, Triệu Lịch nhìn qua lại có vẻ dễ nói chuyện hơn nhiều.
Triệu Giả cho rằng chắc hẳn khi còn ở Tề Quốc, Triệu Lịch đã bị bắt nạt thảm hại cho nên bây giờ mới trở nên nhu thuận như vậy.
Vì thế, Triệu Giả bèn tính toán tìm cơ hội đòi lại những ấm ức mà trước đây từng chịu.
Dù sao hiện tại, hắn ta cũng đã có chút danh vọng trên triều, còn Triệu Lịch thì đã không còn như xưa, quyền thế cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nghĩ vậy, Triệu Giả mạnh dạn lớn giọng.
“Ngươi qua lại thân thiết với tên tiểu tiện nhân Tần Quốc đó rốt cuộc có ý đồ gì? Ngươi có phải đang thông đồng với địch phản bội nước nhà hay không?"
Doanh Chính chợt dừng bước, thoáng sửa lại ngọc quan cột tóc, rồi tháo ngoại bào xuống, gấp gọn đặt trên cánh tay.
Sau đó, hắn xoay người nhìn Triệu Giả.
“Ngươi vừa gọi ai là tiện nhân?"
Triệu Giả hừ lạnh, cốt để lấy thêm can đảm.
“Còn ai vào đây nữa? Tần Quốc là vùng đất nghèo nàn cằn cỗi, người sinh ra từ đó có thể tốt lành gì chứ? Cả đám đều là bọn vũ phu thô lỗ, đến nước ta chỉ là phường hạ tiện thấp kém, không gọi là tiện nhân thì gọi là gì?"
Thật ra, không chỉ Triệu Giả mà cả sáu nước phía Đông đều có suy nghĩ như vậy.
Bọn họ tự hào vì nền lễ giáo lâu đời, văn hóa phát triển, tự nhận mình là đất nước của lễ nghi, ai nấy đều tự cho mình là bậc quân tử.
Tận sâu trong lòng, bọn họ vô cùng khinh thường Tần Quốc ở phía Tây.
Nhưng trớ trêu thay, kể từ sau cải cách, Tần Quốc ngày một lớn mạnh, binh lính của họ ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến, còn mang dã tâm thôn tính thiên hạ.
Điều này khiến các quân tử phía Đông vô cùng bất mãn...
Một nước nhỏ bé nơi biên cương mà cũng dám xưng hùng xưng bá?
Thế đạo này thật điên đảo mà!
Triệu Giả tiếp tục dè bỉu.
“Tần Quốc có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một lũ tiểu nhân chuyên giở trò đâm lén sau lưng! Không hiểu lễ nghĩa, không đọc thi thư, lại dùng pháp luật hà khắc khiến dân chúng lầm than! Dù có thôn tính sáu nước thì cũng không được lòng dân! Sao hả? Ngươi định bênh vực bọn chúng à?"
Ánh mắt Doanh Chính càng lúc càng lạnh lẽo, đến mức cuối cùng dường như không còn một chút cảm xúc nào.
Hắn nhìn Triệu Giả, từ từ xắn tay áo trong lên.
Triệu Giả lập tức cảnh giác.
“Ngươi định làm gì? Đánh nhau sao? Đây là trước cửa cung Triệu Vương đấy! Ngươi dám ngang nhiên hành hung hoàng huynh..."
"Á!"
Lời còn chưa dứt, hắn ta đã bị Doanh Chính tung một cước đá văng ra xa.
Doanh Chính đứng từ trên cao, cúi mắt nhìn xuống kẻ dưới đất, lạnh lùng nói.
“Ra tay với loại người như ngươi, chỉ tổ làm bẩn tay trẫm."
Triệu Giả kêu đau oai oái, lăn lộn bò dậy.
Hắn ta còn chưa đứng vững đã bị Doanh Chính không nói một lời đá thẳng vào bụng.
Dạ dày co rút dữ dội, bữa sáng cũng nôn ra sạch.
Doanh Chính cau mày ghét bỏ, dùng chân lật người Triệu Giả lại, tiện thể lau giày.
Hắn xoay người Triệu Giả một lần nữa, đặt chân đè lên miệng đối phương, lạnh nhạt nói.
“Ngôn nhiều tất thất, hành nhiều tất quá*, hiểu chưa?"
*Nói nhiều ắt có lúc lỡ lời, làm nhiều ắt có khi mắc sai lầm
Cung nhân và thị vệ trước hoàng cung thấy vậy vội vàng lao tới can ngăn.
Nhưng Doanh Chính từ đầu đến cuối chưa hề dùng tay, chỉ dùng mỗi chân cũng đủ khiến Triệu Giả bò dậy không nổi.
Các cung nhân phải tốn không ít sức lực mới kéo được Triệu Giả ra khỏi chân Doanh Chính.
Có người lập tức chạy đi báo với Triệu Vương.
Triệu Giả bị đánh đến mức mũi chảy máu, hắn chỉ tay vào Doanh Chính, giọng nói lắp bắp vì miệng lẫn máu.
“Ngươi… ngươi láo xược thật đấy! Ngươi tưởng ngươi vẫn là đứa trẻ có mẫu thân che chở như mười một năm trước à?! Đợi đấy! Ta sẽ đi cáo với vương thượng, bảo ngài đuổi cổ ngươi khỏi Triệu Quốc!Ngươi đợi đấy!"
Doanh Chính mặt không đổi sắc, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng.
Hắn phủi nhẹ vạt áo choàng trên cánh tay trái, khoác lên vai, vươn bàn tay thon dài từ ống tay rộng chỉnh lại vạt áo ngay ngắn.
Ánh mắt hắn cụp xuống nhìn Triệu Giả đang nằm sõng soài trên đất, giọng điệu hờ hững.
“Triệu Lịch cầu kiến Triệu Vương, phiền Lư Lăng Quân nhường đường."
Triệu Giả còn định chửi tiếp, nhưng ngay lập tức bị cung nhân bịt miệng lôi sang một bên.
Thị quan thân cận của Triệu Vương cúi mình nói.
“Vương thượng đã đợi công tử vào yết kiến."
Doanh Chính khẽ gật đầu, không quay đầu mà thẳng bước đi vào.